NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ - Trang 103

Dạ Miên

Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 33

"Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau
Chẳng còn thấy đâu, mắt hoa hoen sầu
Vì mình xa nhau, nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Ngày xuân vẫn trôi, rừng còn ngây dại, mơ bóng hình ai ?
Chiều xưa ngồi bên em, anh nghe như đà xót xa mòn tay mềm
Một giây hồn lênh đênh, môi em thơm ngát đón đưa hương say tình
Em biết không em ? Anh như áng mây tìm nơi đổ bến
Dầu bến xa bờ, mà hồn vẫn trôi, mây hoài vẫn trôi... "

Giọng Hào Nam đầm ấm chậm rãi, cùng với những âm thanh ngân vang êm
đềm chấm dứt bài nhạc . Anh nhìn Chiêu Hà, chờ nghe câu trả lời.
Chiêu Hà nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và chân thành khen:
- Hào Nam ! Anh hát hay quá ! Kèm theo tiếng đàn điêu luyện của anh, tôi
nghĩ ngoài việc phụ tá cho công ty của cha tôi, anh có thể kiêm luôn cái
nghề ca sĩ nữa rồi đấy . Tại sao anh nhiều nghề quá vậy ?
Hào Nam mỉm cười, nụ cười khiêm tốn và rất hiền hoà:
- Không biết là do cái bản tính xấu hay là quá tham lam của tôi mà cái gì
cũng muốn học, hay là tại vì cô nên khiến tôi trở nên như vậy ?
- Anh khéo nịnh đầm quá.
- Không phải đâu, tôi nói thật đấy . Mấy ngày trước khi cô về đây, tôi như
người mất hồn . Nhưng bây giờ, đột nhiên tôi cảm thấy yêu đời hẳn lên,
nên tài năng phát sinh từ đấy ,
Chiêu Hà bật cười lớn:
- Hào Nam ! Nói chuyện với anh, tôi cảm thấy thích thật đấy.
Hào Nam mỉm cười:
- Bây giờ thì thấy cô khác hẳn lúc quay trở về nhà . Không ưu tư, không
còn lang thang môt. mình ngoài mưa . Nụ cười của cô bây giờ cũng rất tươi
rất đẹp . Thú thật, mấy hôm trước, thấy cô ngồi trên mõm đá cao cheo leo,
tôi cứ nơm nớp lo sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.