Chiêu Hà lên tiếng cắt ngang lời mẹ:
- Mẹ à ! Cha nói đúng . Con hư lắm nên con mới cãi lời cha bỏ nhà ra đi .
Bây giờ, con ân hận lắm rồi.
Quay sang cha, nàng nói:
- Cha à ! Bây giờ con quay về đây, con muốn cưới người đàn ông mà cha
đã định gả con năm xưa . Mong cha hãy "cưới gấp" cho con.
Ông Thịnh mỉm cười:
- Con hay thật đấy ! Chê người ta bỏ đi, quay về đây đòi cưới . Con tưởng
rằng người ta có thể chờ con gật đầu đồng ý hay sao ?
Chiêu Hà nói:
- Cha à ! Nếu người ta không chịu cưới con thì cha cưới đại ai cho con
cũng được . À, cha à! Hay là cha cưới Hào Nam cho con cũng được . Anh
ấy yêu con lắm.
Chiêu Hà cứ huyên thuyên nói . Nàng không để ý cha mẹ đang mở to đôi
mắt ngạc nhiên nhìn mình.
Bà Thịnh hốt hoảng, sờ vào đầu con gái:
- Kìa, Chiêu Hà ! Con làm sao vậy ? Con gái của mẹ xinh đẹp, thiếu gì
người thương, đâu cần gì đụng ai lấy đó kia chứ.
Ông Thịnh thì khác . Ông im lặng không nói gì cả . Nhưng ông nghĩ rằng
con gái ông đã thay đổi . Làm sao Chiêu Hà có thể nói với ông rằng : Cô
đang quá đau khổ vì Vọng Quân . Và cô không quan tâm xem cô đang làm
gì.
Ông Thịnh hút điếu thuốc rồi chậm rãi nói:
- Được rồi . Để cha điện thoại hỏi thăm xem, coi ông ta còn muốn cưới con
không ?
- Con cám ơn cha.
- À ! Ngày mai, con cùng cha đi dự buổi khánh thành đấy nhé.
Nàng buồn bã:
- Cha à ! Con không đi, được không ? Con mới về, còn mệt lắm.
- Vậy thôi . Khi nào con cảm thấy khỏe thì nói với cha nhé.
Chiêu Hà dạ khẽ rồi cúi đầu ăn nốt chén cơm còn lại trong nước mắt .