Mạnh Phương Ngôn hai tay trống trơn đi vào phòng, mỉm cười nhìn cô,
“Em đang đợi tôi?”.
“Tôi vừa ra ngoài tụ tập bạn bè một lát nên về muộn.” Anh cởi giày,
bước vào phòng, phát hiện cô vẫn đứng yên nhìn mình lại càng chọc cô,
“Sao? Lo lắng cho tôi à? Chẳng phải tôi đã về rồi sao?”.
“Vai anh…” Cô nhìn anh chăm chú, nói rành mạch từng từ, “Đang rỉ
máu”.
Sắc mặt anh hơi khác một chút. Anh nghiêng đầu mới phát hiện vai
mình đang chảy máu thật.
Đây có lẽ là vết dao chém của kẻ không rõ thân phận trong phòng thí
nghiệm ban nãy. Vì vết thương không quá sâu, sự việc lại cấp bách nên anh
không hề để ý.
“Không sao đâu.” Anh nhướng mày thờ ơ, “Lát nữa tôi sẽ tự xử lý”.
Anh còn chưa nói xong đã bị cô kéo áo lôi ra sô pha, “Ngồi xuống!”.
Anh hơi sững người, chỉ thấy cô vào bếp rửa tay sạch sẽ rồi lấy một
chiếc hộp từ trong tủ ra, mặt không cảm xúc, đặt lên bàn uống nước, mở ra,
ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu thuần thục giúp anh xử lý vết thương.
“Bị sao vậy?” Cô đặt lọ nước khử trùng xuống, hỏi khẽ.
“Ban nãy đứa bé nhà bạn tôi nghịch dao chẳng may quẹt vào.” Anh mở
to mắt nói dối.
“… Bố mẹ nhà nào lại để con nghịch dao như thế?” Cô nhíu mày, lôi
băng y tế ra, “Anh có cần tới bệnh viện tiêm một mũi không?”.
“Không cần đâu, da tôi dày lắm.”