Trên đời vốn dĩ tồn tại một kiểu đàn ông như vậy, bất kỳ loại trang phục
nào người ấy cũng có thể dễ dàng chế ngự, còn phát huy được sức hấp dẫn
vốn có của bản thân.
Trông anh có vẻ rất hưởng thụ ánh mắt khác biệt trong vài giây ngắn
ngủi của cô. Lúc này, anh chầm chậm bước vào phòng ngủ của cô, cúi
người cầm đôi giày cao gót màu đen bên cạnh giường lên.
“Tiểu thư xinh đẹp!”
Anh đi tới trước mặt cô, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn cô, nở
một nụ cười có phần ma mị, “Tôi có vinh hạnh được đi cho em đôi giày
nhảy tối nay không?”.
Cô cúi nhìn anh từ trên xuống, lát sau, cười lạnh rồi đưa chân ra, định đá
vào mặt anh nhưng đã sớm bị con người thuần thục như anh tóm gọn,
nhanh chóng cài dây giày vào mắt cá chân cô.
“Đùa đủ chưa.” Đi xong giày, cô nói.
Mạnh Phương Ngôn không đáp, nhưng đột ngột đưa tay ra bế ngang
người cô lên.
“Dù sao tối nay em cũng là cô dâu zombie, vậy thì hãy hưởng thụ cái ôm
của cô dâu một chút đi.”
Anh ôm cô, sải bước đi xuyên qua phòng khách rồi đi về phía chiếc ô tô
đỗ ngoài cửa.
Chúc Tịnh hiện giờ chẳng còn hơi sức giằng co với anh, nhưng cái
miệng vẫn không quên châm chọc, “Chúc vết thương trên vai anh lại nứt
toác ra”.