NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 136

“Mạnh Phương Ngôn!” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi

mắt trống rỗng, “Anh từng hỏi tôi, nếu một người tôi hận tột cùng chết đi,
tôi sẽ tâm trạng gì, đúng không?”.

Anh chợt ngừng lại, nghiêng đầu.

“Bố tôi vừa chết, đột quỵ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, bờ môi mấp máy.

“Tôi hận ông ta biết bao, anh không thể tưởng tượng được tôi hận ông ta

nhường nào đâu. Bây giờ ông ta chết rồi, tôi nên vui mới phải. Đúng
không? Đi nào, chúng ta đi làm vài chén, mau đi thôi!”

Lớp hóa trang càng trở nên đáng sợ hơn vì biểu cảm của cô. Cô cười

sằng sặc không ngừng, xua tay, lắc đầu, giọng thậm chí vang khắp công
viên yên ắng.

“Từ nhỏ tôi đã ăn cơm một mình, đi chơi thì Chúc Kính Quốc lúc nào

cũng chỉ nắm tay Chúc Dung Dung. Tôi thi được xếp thứ nhất, Chúc Kính
Quốc đến nhìn còn chẳng thèm nhìn tôi một cái, chỉ mải mê an ủi Chúc
Dung Dung vì thì trượt. Sau này tôi ra nước ngoài, khó khăn lắm tôi mới
gặp được một người chỉ nhìn tôi. Tôi tưởng đó sẽ là người đàn ông đi cùng
tôi nốt cuộc đời này, thế mà về sau anh ta cũng lên giường với Chúc Dung
Dung. Anh có biết sau khi hay tin, ông ta nói gì không?”

“Ông ta nói: Chúc Tịnh, con quá kiên cường, không biết thế nào là sợ

hãi, là đau đớn. Không có Chu Dịch Kỳ con vẫn có thể sống tốt, nhưng
Dung Dung thì không thể. Nó cần được bảo vệ, nó cần nhiều tình yêu
thương hơn, nó cần Chu Dịch Kỳ hơn con.”

“Thế nên bây giờ, người chưa từng cho tôi một chút tình phụ tử nào,

người đàn ông chưa bao giờ tròn trách nhiệm làm cha đã chết rồi. Ông ta
đối xử tệ bạc với tôi như vậy, tôi nên rất vui, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.