NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 135

Không biết đã qua bao lâu, cô đứng dậy khỏi ghế, nhưng chân lập tức

mềm nhũn, cả người bổ nhào về phía trước.

Tay và đầu gối đập thẳng xuống nền đất lạnh, xước xát, rướm máu, thế

mà cô vẫn không có chút cảm giác nào.

“Chúc Tịnh.”

Loáng thoáng, cô nghe thấy có giọng ai đó.

Mạnh Phương Ngôn lao tới trước mặt cô như tên bắn, lập tức đỡ cô dậy.

Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, nhíu chặt mày, như đang xác nhận điều
gì.

“Ban nãy… từ lúc em đi ra ngoài, có ai nói chuyện với em không?” Anh

hỏi, âm điệu khác hẳn vẻ thờ ơ ngày thường.

“Không có.”

“Có người quen nào nói chuyện với em không?”

“Không có.”

“Không ai cả.”

“Không.”

Nghe xong câu trả lời của cô, trong lòng anh như có một viên đá tảng rơi

xuống. Cho tới lúc này, anh mới chợt nhận ra mình nắm vai cô hơi chặt, nhẹ
nhàng buông tay.

“Em sao vậy?” Anh cúi đầu nhìn cô, nhận ra sự bất thường của cô.

Cô không có bất kỳ phản ứng nào.

“Chúc Tịnh.” Anh lặp lại vài lần, “Chúc Tịnh!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.