Chúc Tịnh từ đầu tới cuối không nói một tiếng nào, cũng không có ý gia
nhập vào cuộc đối thoại của ba con người này. Tầm mắt của cô luôn dừng
lại trên tấm bia mộ, lại giống như đang rơi vào một điểm nào đó trong
không trung.
Lúc này, từ cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn che ô đen
bước tới.
Anh nhanh chóng dừng lại bên cạnh Chúc Tịnh, hướng gần hết phần ô
về phía cô.
Ba người còn lại nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay đầu lại.
“Anh rể.” Chúc Dung Dung gạt nước mắt, rưng rưng nhìn về phía anh,
“Cảm ơn anh đã giúp bọn em cùng lo việc hậu sự cho bố”.
“Cậu họ… Mạnh phải không?” Quản Tâm cũng lên tiếng, “Thật ngại
quá, có tuổi rồi, trí nhớ cũng không tốt lắm”.
Anh cười lịch sự, “Cô cứ gọi cháu là Phương Ngôn”.
“Hôm qua cháu mới cùng Tịnh Tịnh từ Anh về, trước đó cũng chưa tới
nhà chào hỏi, không quan tâm tới cảm xúc của cô chú, mong cô chú thông
cảm.” Mạnh Phương Ngôn tiếp tục duy trì nụ cười lễ độ của mình.
“Không có gì.” Quản Tâm cười dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại
không toát lên chút nhiệt độ nào, “Tôi chưa bao giờ ảo vọng Chúc Tịnh có
thể tìm được một người chồng như cậu”.
Chúc Tịnh im lặng nãy giờ bỗng nhếch môi cười, đột ngột giơ tay khoác
lấy cánh tay Mạnh Phương Ngôn.
“Vâng, con cũng cảm thấy con thật sự rất may mắn.”