NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 141

Cô cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, mỉm cười, “Có một dạo con còn nghĩ cả

đời này có lẽ con cũng chẳng có được niềm hạnh phúc của tình yêu và hôn
nhân nữa”.

“Con còn tưởng người đàn ông nào trên đời này cũng thích gái điếm…”

Nói tới đây, cô nghiêng người, xoa xoa cằm Mạnh Phương Ngôn, nét mặt
tươi rói, “Cũng may anh ấy không như vậy”.

Cô vừa nói xong câu đó, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, duy chỉ có

Mạnh Phương Ngôn là vẫn điềm nhiên.

Sắc mặt nười đàn ông đang ôm Chúc Dung Dung gần như khó coi tới

cực điểm. Cô ta thì sững sờ, nước mắt bỗng chốc tí tách rơi như chuỗi ngọc
đứt dây, “… Chị, tới tận bây giờ chị vẫn không thể tha thứ cho em và Dịch
Kỳ ư? Cho dù bố đã qua đời, cho dù đã có anh rể, chị vẫn không thể tha
thứ…”.

“Chúc Dung Dung, màn kịch ân ái, màn kịch hiếu thảo, diễn thế là đủ

rồi đấy.”

Cuối cùng Chúc Tịnh cũng đánh mất mọi kiên nhẫn. Cô giơ tay vuốt lại

mái tóc, lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta: “Về nhà khóc riêng với Chu Dịch
Kỳ đi, tôi bị chênh lệch múi giờ, vẫn chưa quen, nhìn cô diễn kịch cả ngày
quả thật hơi buồn nôn”.

“Chị…” Ngũ quan của Chúc Dung Dung có phần méo xẹo.

“Các người muốn đứng trước mộ Chúc Kính Quốc khóc bao lâu thì

khóc, nhưng thứ lỗi cho tôi không rảnh tiếp.” Cô quay người, “Tiếp sau đây
tôi còn phải đi tìm luật sư bàn chuyện di sản thừa kế trước, sau đó chơi đùa
cùng mấy cổ đông trong hội đồng quản trị, bận rộn lắm”.

Mạnh Phương Ngôn ngắm cái cằm nhỏ của cô dưới tán ô, đáy mắt chợt

ánh lên ý trêu đùa. Anh lập tức giơ cánh tay lên, ôm lấy vai cô, “Xin lỗi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.