NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 174

Cô đập bốp vào bàn tay anh đưa tới, “Xuống ngủ đất”.

Mạnh Phương Ngôn không nói khôn rằng, thật sự tìm đại một tấm thảm

rồi trải xuống đất, cứ thế nằm xuống ngủ.

Phải ngủ ở một môi trường đơn sơ như thế này, nhưng anh không hề

nhíu mày lấy một cái.

Chúc Tịnh nhìn anh một lúc rồi tắt đèn và cũng nằm xuống.

Căn phòng không còn thanh âm nào nữa. Cô nằm nghiêng, bỗng cảm

thấy căn phòng cũ kỹ mình đã quen thuộc bao nhiêu năm bỗng có chút khác
biệt nho nhỏ.

Thật ra huyện Lăng Đình đối với cô là một thế giới cô không muốn chia

sẻ với bất kỳ ai. Thậm chí năm xưa khi cô và Chu Dịch Kỳ còn tình cảm, cô
cũng chưa từng nhắc đến nơi này với anh ta, lần nào cũng nói là tới thành
phố bên cạnh làm việc giúp bạn, rồi cứ thế đi. Vì chuyện này, Chu Dịch Kỳ
thậm chí còn từng bóng gió phê bình cô.

Nhưng cô không thể ngờ, lại thật sự có một ngày, có một người chưa hỏi

ý kiến cô đã dễ dàng bước vào thế giới vốn chỉ có một mình cô này.

Anh đứng trước mặt cô như một lẽ đương nhiên, ngang nhiên cướp mất

nụ hôn của cô, cùng cô chọc cho đám trẻ vui cười, cũng không ngại ngần
chút nào đối với môi trường sống ở đây, càng không hỏi cô vì sao lại tới
đây.

Anh đến một cách kỳ lạ nhưng lại không hề khiến cô cảm thấy đường

đột.

Dường như anh vượt ngàn dặm xa xôi có mặt ở đây thật sự chỉ vì cô

cũng ở đây mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.