NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 272

“Đêm nay là Noel, em có thể có một điều ước.” Im lặng một lúc lâu, anh

tựa vào trán cô, thì thầm.

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Ước với anh có tác dụng không?”.

Anh cười cực kỳ mê người: “Em không biết anh đây chính là ông già

Noel à?”.

Cô lườm nguýt nhưng trong lòng vẫn vô thức muốn chiều ý anh, hoàn

thành việc làm vốn không có mấy ý nghĩa thực tế này.

“Vậy em ước…” Ánh mắt cô hướng về một điểm xa xăm nơi đường

chân trời, “Em ước những ai hiện đang ở bên cạnh em sẽ không bao giờ rời
xa em nữa”.

Cô chỉ mong sao hiệu trưởng Phùng và lũ trẻ ở huyện Lăng Đình, Chúc

Trầm Ngâm, Lăng Họa, Tăng Tự, Tăng Kỳ, Tạ Thẩm… cả anh nữa, chỉ vì
hôm nay họ vẫn còn ở bên cô, cô đã mãn nguyện rồi.

Vì cô chỉ có những điều này, cô cũng không ảo vọng những gì quá xa xỉ.

Mạnh Phương Ngôn chăm chú ngắm nhìn cô, trái tim anh lúc này như bị

ai cứa từng nhát, từng nhát, cứa đến khi máu chảy đầm đìa.

Nỗi đau ấy, thậm chí còn đứt ruột đứt gan hơn cả khi trúng mảnh bom.

“Thế còn anh?” Nói xong, cô nhìn sang anh, khẽ hỏi: “Anh có nguyện

vọng gì muốn thực hiện không?”.

Anh nhìn cô rất lâu, lát sau giơ tay lên vuốt ve tóc cô, từng cái, từng cái,

cho tới khi cô cảm thấy buồn ngủ.

“Anh hy vọng…” Anh nghiêng đầu hôn lên mắt cô, “Anh hy vọng giây

phút này vĩnh viễn đừng bao giờ kết thúc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.