NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 346

Đây là một đạo lý chúng ta đều hiểu. Sao chúng ta có thể mãi mãi ở bên

những người chúng ta yêu thương đây?

Rồi sẽ có một ngày, chúng ta phải đối mặt với ly biệt, đối mặt với âm

dương cách biệt. Rồi sẽ có một ngày, đến cái ôm đơn giản cũng trở thành
ước nguyện không bao giờ có thể thực hiện được nữa.

Một đứa trẻ như Tiểu Hữu khó có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa

là những người mang mác “người lớn” như chúng ta có thể điềm nhiên tiếp
nhận.

Vì không còn nữa.

Vì bạn biết rõ hơn ai hết, từ nay về sau, trên thế giới này, sẽ không còn

ai bao dung với bạn, đối xử tốt với bạn không cần hồi đáp nữa.

Không còn nữa, mãi mãi.

“Tất cả những người liên quan tới tôi, bất kỳ ai, rồi sẽ có một ngày rời

xa tôi.” Cô nói, “Không có ngoại lệ”.

Anh nhìn cô, lát sau nhẹ nhàng giơ tay vuốt lên khuôn mặt lạnh lẽo của

cô.

“Nhưng có những người, cho dù sinh mệnh kết thúc, một giây trước khi

rời khỏi thế giới này, họ vẫn yêu cô.” Anh nói rành mạch, “Dù họ ở nơi cô
không nhìn thấy”.

“Cô nhất định phải tin như vậy.”

Nước mắt của cô cuối cùng cũng trào ra.

“Liệt Nùng.” Cô ngẩng đầu, cho nước mắt men theo gò má rơi xuống

nền đất lạnh: “Tôi hy vọng biết bao anh là anh ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.