NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 349

Có mấy lần ca mổ kéo dài, khi cô tới trường trời đã tối mịt. Bọn trẻ cũng

đã được ăn uống xong xuôi, thích thú ngồi nghe anh kể chuyện sau này.

Đồ đạc thiếu thốn, trước khi cô kịp đặt, anh đã dọn đồ mới vào kho.

Thành tích của đứa trẻ nào tụt dốc, hay tâm tình của đứa trẻ nào xáo

động, anh luôn tìm ra vấn đề sớm hơn cô một bước.

Buổi tối, chấm bài xong cho bọn trẻ, cô muốn nằm ra bàn ngủ một lúc,

khi nào dậy lại tiếp tục chuẩn bị giáo trình và bệnh án cho ngày hôm sau.

Nhưng khi cô tỉnh dậy, trời đã về khuya. Cô dụi mắt, phát hiện trên

người mình đã có thêm một chiếc chăn dày, trên giáo án còn có thêm vài
dòng chú thích mới tinh.

Cô lặng lẽ đọc những dòng chữ đẹp đẽ, bỗng nhở lại lời Bành Nhiên nói

với cô trong bệnh viện mấy hôm trước.

“Chúc Tịnh!”

Lúc nghỉ buổi trưa, cô đang sửa bài trong phòng khám thì Bành Nhiên

bước vào, đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện cô, đặt một hộp cơm lên mặt
bàn: “Biết ngay cô lại không có thời gian ăn cơm”.

“Cảm ơn cô.” Cô đặt bút xuống, thở dài nhìn Bành Nhiên.

“Chiều nay tôi và Từ Thích Diệp sẽ tới trường, cô đừng lo, cố gắng mổ

đi.” Bành Nhiên lại nói.

Cô mở hộp cơm nóng hổi ra, “Bành Nhiên”.

“Hử?”

“Cảm ơn cô.” Suy đi tính lại, cô vẫn chỉ biết nói câu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.