“Thế ư?”
Mạnh Phương Ngôn cười khẽ, giọng nói thoảng như gió: “Nhưng anh có
thể”.
“Nếu em giả vờ không biết, có lẽ anh vẫn có thể tiếp tục ở lại đây làm
‘Liệt Nùng’.”
Cô và anh bốn mắt nhìn nhau.
Ba năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ rõ đêm tuyết rơi ở London, anh đã
dùng đôi mắt không có bất kỳ nhiệt độ nào nói với mình lời đó như thế nào.
Cô tuyệt đối không thể quên.
“Vậy, em muốn hỏi vị điệp viên vĩ đại này, bây giờ anh còn muốn có
được gì từ em?”
Một lúc lâu sau, cô lùi xuống một bước, sắc mặt lạnh như sương: “Rất
xin lỗi, có lẽ ngoài cơ thể ra, người phụ nữ ‘bình thường và tầm thường’
này chẳng mang lại được gì cho anh”.
“Sau khi kết thúc nghi thức trông linh cữu cho hiệu trưởng Phùng, theo
anh về London.” Anh nhìn thẳng vào cô, bờ môi mong mấp máy.
Cô cười lạnh: “Không thể”.
“Anh chỉ cần một tuần thôi.”
Anh nói: “Anh biết, ngoài những sinh viên đại học trợ giảng ngắn ngày,
các giáo viên cố định của trường trung học Lĩnh Trạm chỉ có từng ấy người.
Có hai giáo viên mấy hôm trước còn vì chuyện gia đình đã xin nghỉ việc.
Bây giờ hiệu trưởng Phùng lại qua đời, việc vận hành sau này của trường
trở thành vấn đề nan giải nhất. Nhưng trong khoảng thời gian em đi, Từ