NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 396

Anh nhíu mày, lập tức liên lạc bộ đàm, nói với Jim và Moon: “Vì sao V

và Ross chưa quay lại? Họ đã đi rất lâu rồi”.

Vài giây sau, Jim trả lời: “Mars, cứ bình tĩnh, con gái đi vệ sinh hơi mất

thời gian là chuyện bình thường”.

Mặc dù Jim nói không sai nhưng Mạnh Phương Ngôn vẫn mím môi lại,

trong đầu hiện lên những dự cảm chẳng lành.

Anh chưa bao giờ tin vào trực giác của mình hơn lần này.

“Moon.” Trong chốc lát, giọng anh lạnh hẳn đi: “Giờ cậu vào nhà vệ

sinh đi, tôi qua ngay”.

Moon không nói gì nhưng anh đã nhìn thấy Moon đứng dậy, đi ra ngoài.

“Mars, bây giờ W vẫn chưa xuất hiện, chúng ta không thể rối loạn…”

Jim lúc này lại nói.

Mạnh Phương Ngôn không nghe, thẳng thừng đứng lên, kéo cửa và đi

xuống tầng.

Dự cảm đó mỗi lúc một rõ nét theo từng bước chân anh. Khi anh đi tới

hành lang trống trải, nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Moon khi đứng
trước nhà vệ sinh thì nó đã hoàn toàn được chứng thực.

“Cô ấy không ở bên trong.” Moon nhìn anh: “Em đã đi qua cả nơi bán

đồ ăn, các chỗ bên ngoài nhà hát đều không thấy bóng cô ấy và Ross”.

Trong giây lát, đầu óc Mạnh Phương Ngôn hoàn toàn trống rỗng.

Anh thề rằng từ sau khi bước chân vào thế giới này, anh chưa bao giờ

trải qua giây phút nào như vậy, cái cảm giác như bị ai đó lấy tay móc não
ra, không suy nghĩ được gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.