NGƯỜI ĐẸP NGỦ MÊ - Trang 56

“Tôi có làm cái quái quỷ gì đâu.”

“Vâng, tôi biết lắm chứ.”

“Ðang học nghề?” ông lẩm bẩm với chính mình. Bao giờ cũng xảy ra
những điều kỳ quặc trên đời. Như thường lệ, mụ đàn bà mở hé cửa phòng,
liếc mắt nhìn vào.

“Em nó ngủ rồi. Ông vào lúc nào cũng được.” Mụ bỏ đi.

Eguchi uống thêm một tách trà rồi gục đầu trên cánh tay mình. Một nỗi
trống rỗng lạnh lẽo choán cả người ông. Ông đứng dậy, chán nản, khó nhọc,
như thể không còn sức lực nào nữa, mở nhẹ cửa, nhìn vào căn phòng bí mật
che kín bởi những tấm màn nhung.

Cô gái “nhỏ” có khuôn mặt nhỏ nhắn. Mái tóc, rối như thể một bím tóc bị
xổ ra, phủ một bên má, và một bàn tay che má kia xuống tận môi; và như
thế khuôn mặt nàng trông càng nhỏ hơn bình thường. Ðó là một cô gái hồn
nhiên đang nằm ngủ. Bàn tay che mặt, đúng hơn, cạnh bàn tay mềm mại
chạm nhẹ xương gò má và những ngón tay, hơi gấp lại dọc theo mũi, che cả
cặp môi. Ngón tay giữa, dài, đụng cằm. Ðó là bàn tay trái. Bàn tay mặt nằm
ở mép chăn với mấy ngón tay bấu lại. Khuôn mặt để tự nhiên, không trang
điểm gì cả; nàng cũng chẳng có vẻ đã lau chùi son phấn trước khi đi ngủ.

Ông già Eguchi chui vào nằm cạnh nàng. Cẩn thận không để mình đụng
chạm đến người nàng. Cô gái vẫn bất động. Nhưng hơi ấm toát ra từ thân
thể nàng, khác hẳn hơi ấm của tấm chăn điện, bao trùm lấy ông. Một hơi ấm
như còn hoang sơ, chưa chín nồng.

Có lẽ mùi thơm của da và tóc nàng khiến ông nghĩ thế, nhưng không phải
chỉ vậy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.