NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 127

Phương Trình lớn tiếng nói với vợ, như vậy mới có thể át được tiếng
khóc của con. Sau đó anh đưa con gái về phía vợ, nhẹ nhàng nói:
- Con cần em kìa.
Tiểu Thiếp đưa ánh mắt kinh hãi về phía con. Con bé khóc nước mắt
đầm đìa, mặt đỏ tưng bừng.
Tuy mặt nó đỏ nhưng vẫn là màu da bình thường.
Thẩm Thiếp lấy hết sức quay đầu lại, quệt mồ hôi, cô sững người một
vài giây mới bìh tâm trở lại, liền vội vàng đỡ lấy con rồi ôm chặt vào lòng.
Được ôm vào lòng mẹ, con bé đáng thương liền nín khóc. Bầu không
khí vẫn ngột ngạt kỳ quặc.
Bà Châu Thanh Á chạy lại bên con gái dìu con đang ngồi dưới đất đứng
lên:
- Tiểu Thiếp à, con làm sao vậy? Con không khoẻ hay lại gặp ác mộng đấy?
Ác mộng ư? Thẩm Thiếp lắc đầu. Không thể là ác mộng được, tuyệt đối
không thể. Rõ ràng là cô đã xuống giường rồi đi tới bên nôi của con sau đó
nhìn thấy...Cô cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, cô cứ nhìn chằm chằm vào
mặt con gái, rồi nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve khuôn mặt con giống như đứa
trẻ vuốt ve đồ chơi của nó vậy.
Phương Trình giúp bà Châu Thanh Á đỡ Thẩm Thiếp ngồi lên giường,
sau đó nói:
- Mẹ à, mẹ đi nghỉ đi, con ở đây trông được rồi.
Bà Châu Thanh Á thấy con gái đã bình tĩnh hơn rất nhiều nên chỉ dặn
dò vài câu, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Phương Trình khẽ thở dài. Anh không hỏi vợ vừa rồi đã xảy ra chuyện
gì, có lẽ là do anh sợ lại kích động cô thêm lần nữa. Anh đỡ đứa con đang
ngủ say vào nôi của nó rồi lại trở lại bên Thẩm Thiếp:
- Không có chuỵen gì rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa em nhé!
Đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra nữa. Con bé ngủ rất ngoan,
không thức dậy nữa.
Ngày hôm sau khi Phương Trình vừa đi làm, Thẩm Thiếp nhìn con gái
hồi lâu, quyết định chải đầu, thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra
ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.