NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 99

- Anh tìm ai?
Cô ngạc nhiên nhìn anh, giống như nhìn một người lạ vậy. Nhưng
thực ra ánh mắt cô không hoàn toàn coi anh là người lạ mà giống hơn là
ánh mắt gặp lại người bạn xa cách đã lâu.
- Tôi...
Thẩm Lực hồi hộp, không nói được, bởi trước mặt anh là cô gái trong
mộng anh đang tìm kiếm.
Cô gái mỉm cười lịch sự, đáp lại:
- Nếu anh có việc gì thì đứng đợi tôi ngoài cổng trường, năm giờ tôi dạy
xong.
Thẩm Lực cũng không biết anh đã đi như thế nào để bước ra khỏi
khu lớp học rồi đến cổng trường. Thậm chí anh còn không biết cảnh tượng
vừa rồi là hư hay thực nữa. Anh cứ muốn mình say mãi trong giấc mộng
này không tỉnh lại cũng được.
Mãi tới khi anh nhìn thấy Triển Nhan trong bộ váy trắng bước ra,
đứng trước mặt anh giống như một con chim nhỏ bay lại vậy thì anh mới
biết đó là sự thật. Anh sững sờ nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại bị
che bởi chiếc khẩu trang.
- Tại sao cô lại đeo...cái này?
Anh không kiềm chế được sự tò mò.
Triển Nhan ngừng một lát, rồi nói nhỏ:
- Tôi bị viêm mũi dị ứng, mùa này tôi rất sợ mùi phấn hoa cho nên...
Tự nhiên Thẩm Lực nhận thấy nỗi lo lắng canh cánh trong lòng bỗng
chốc tiêu tan. Hoá ra mọi việc lại đơn giản đến vậy! Chỉ trách ông bạn Tạ
Viễn Kiều lại bịa đặt ra câu chuyện đáng sợ kia khiến mình cứ thần hồn lát
thần tính.
Triển Nhan nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thẩm Lực liền ngờ vực hỏi
lại:
- Anh sao vậy? Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
- À...thì tôi...
Một tá các lí do Thẩm Lực đã chuẩn bị từ trước tự dưng lúc này biến
đi đâu mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.