NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 100

Triên Nhan nghịch ngợm nhìn Thẩm Lực. Anh chàng Thẩm Lực
trước mặt cô lúc này thật cao lớn, nước da màu đồng hun dưới ánh chiều tà
càng lộ rõ vẻ khoẻ khoắn. Mái tóc dày, đen, bồng bềnh trông vừa sạch sẽ
vừa mềm mại, khuôn mặt anh vừa nghiêm nghị lại vừa dịu dàng, ngũ quan
của anh giống như một kiệt tác của nhà điêu khắc đã dày công gọt dũa. Đặc
biệt nhất là đôi mắt sáng của anh, một sự kết hợp hoàn hảo với khuôn mặt.
Từ lúc đó trong đôi mắt trong sáng của Triển Nhan bỗng xuất hiện sự
đam mê. Dường như đam mê này đã từng xuất hiện, Thẩm Lực vẫn nhớ đó
là lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ trong giây lát hai người lướt qua
nhau.
- Ồ, chúng ta đã từng gặp nhau đấy, cô có nhớ không? Trên xe bus ấy mà.
Thẩm Lực buột miệng nói.
Cô gái sững sờ một lát rồi cười. Khi cô cười, đôi mắt đẹp mê hồn lại
cong lên, một vẻ đẹp thật khó tả.
Từ giây phút đó dường như mọi khoảng cách giữa hai người tan biến
hết. Bỗng chốc hai trái tim xích lại gần nhau.
Họ chợt phát hiện ra rất nhiều người xung quanh đang tò mò đưa mắt
nhìn họ. Họ nhìn nhau cười rồi quyết định tìm một chỗ khác để nói chuyện
tiếp.
Nhưng trong lúc đó Thẩm Lực bỗng nhìn thấy một khuôn mặt quen
thuộc.
Mặc dù nó bị che lấp giữa dòng người nhưng vẫn rõ ràng đập vào
mắt Thẩm Lực.
Chủ nhân của khuôn mặt đó là một phụ nữ mặc váy đen. Cô ta có
nước da trắng như tuyết, do vậy bộ váy màu đen càng làm nổi bật vẻ xanh
xao của cô ta.
Khuôn mặt đó cùng với nước da trắng như tuyết, có vẻ như quá hoàn
mĩ. Điều đó khiến Thẩm Lực cảm thấy khuôn mặt đó không thật lắm, thậm
chí anh còn cảm thấy có nét gì đó rất cổ quái.
Khuôn mặt đó không hề có biểu lộ tình cảm, cứ bất động giống như
bức tranh sơn dầu vậy, nhưng khuôn mặt của nhân vật trong bức tranh sơn
dầu vẫn có hồn, do vậy anh càng cảm thấy khuôn mặt của người đàn bà kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.