NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN TÂM LÝ - PHẦN 1 - Trang 224

Thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Mặc gọi: "Tiêu Nhã!"

"Ơ, lại thêm một người." Người phụ nữ mang giày cao gót để con dao

trên cổ Lam Tiêu Nhã, cười nhìn Trần Mặc ở cách đó không xa, gương mặt
cô ta đẹp tinh xảo, đôi môi mọng đỏ rực như lửa đặc biệt làm tôn lên vẻ đẹp
của cô.

Trần Mặc chĩa súng về phía cô ta, lớn tiếng nói: "Mau thả cô ấy ra!"

Người phụ nữ đó một chút hoảng hốt cũng không có, nhìn Trần Mặc

nói: "A, tôi nhớ rồi, anh là Trần Mặc."

Trần Mặc không nghĩ đến người phụ nữ này lại biết tên mình, "Cô là

ai? Lục Dĩnh là do cô đâm bị thương?"

Người phụ nữ cười lớn, thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, không sai,

là tôi đâm cô ấy bị thương, ba nhát đó, nhưng nghe nói cô ấy còn chưa chết,
đúng là mạng lớn."

Thấy vẻ mặt Lam Tiêu Nhã trắng bệch, Trần Mặc nói với cô gái kia:

"Cô mau chóng thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ nổ súng."

Người phụ nữ lại cười, châm chọc nói: "Nổ súng? Anh không dám

đâu, bản thân anh cũng biết mà. Còn nhớ không, lần trước anh cũng từng
gặp tình huống giống như vậy, nhưng lúc đó anh bị lạc đạn, tôi nhớ không
nhầm thì người bị hại lúc đó là em gái của anh, thế nào, anh muốn để cho
Lam Tiêu Nhã thử cảm giác đau khổ giống em gái anh sao?"

Những đau xót trong lòng bị người phụ nữ đó khơi dậy, cảnh tượng đó

lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh, Trần Mặc cắn chặt răng, nỗ lực giữ
chặt súng không hề rung tay.

Người phụ nữ cười nói, môi đỏ mọng hé mở, nói rõ ràng từng chữ:

"Trần Mặc, anh không nổ súng đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.