nhìn qua nhiều hiện trường vụ án, nhưng nhìn đến thi thể này anh vẫn cảm
thấy có chút không thoải mái.
Anh quay đầu thấy Mộc Cửu, cảm giác cô còn bình tĩnh hơn so với
anh, "Tôi nói cô nè, sao cô có thể bình tĩnh như vậy, không giống lần đầu
thấy thi thể chút nào, cô thật giống Lam Tiêu Nhã, nhưng cô đừng học theo
cô ấy, không giống con gái chút nào." Nếu Lam Tiểu Nhã ở đây nghe được
lời này, chắc sẽ cùng Triệu Cường cãi nhau một trận, đáng tiếc cô ấy không
ở đây, cho nên Triệu Cường tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Con gái nên yếu
đuối một chút, cô xem Lam Tiêu Nhã hiện tại chưa có bạn trai bởi vì cô ấy
cái gì cũng không sợ, ở trong phòng pháp y đều......"
Mộc Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Triệu Cường, rõ
ràng nhìn qua là một cô gái nhỏ yếu đuối, Triệu Cường lại thấy có chút
hoảng hốt, anh nghĩ Mộc Cửu chắc đang muốn nói gì nên liền im lặng.
"Anh thật ồn." Nói xong ba chữ, Mộc Cửu tiếp tục xem thi thể.
Tần Uyên nhìn thoáng qua chỗ của Triệu Cường, xoay người nói với
người cảnh sát bên cạnh, "Người phát hiện ra thi thể là ai?"
Người cảnh sát bên cạnh vừa thấy Tần Uyên lập tức nói: "Đội trưởng
Tần, người phát hiện ra thi thể là hai người nhặt ve chai, lúc 7 giờ sáng tới
bãi rác này, tình cờ phát hiện thi thể, bị dọa chết khiếp, cũng may là lập tức
báo cảnh sát, hai người họ đã được đưa về cục. Bất quá đây là một nơi hẻo
lảnh, ngày thường thì không có ai đến đây, nên hiện trường không bị thay
đổi.
Tần Uyên gật đầu, thấy Trần Mặc sau khi điều tra xung quanh trở về,
cùng ba người nói: "Chúng ta về cục trước."
Trở lại cục, Tần Uyên bảo mọi người đến phòng họp.