Trần Vĩnh Niên hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua, vết sẹo ngày xưa
nay lại bị vạch ra một lần nữa, hình ảnh này mãi ở trong tâm trí hắn, xua
không đi, xóa mãi không được, sự thống khổ vì thất bại tích tụ ngày càng
nhiều, hắn không thể nào chạm đến điều hắn mơ ước từ nhỏ, cuộc sống lại
giày vò hắn, làm hắn ngày càng thấp hèn, "Tất cả là vì bà ấy!" Bởi vì mẹ
hắn, hắn mới trở thành như vậy.
Ánh mặt Mộc Cửu chợt lóe lên, đột nhiên nói: "Nên anh hận mẹ anh,
hận đến mức giết bà ấy."
"Không, tôi không giết bà ấy, bà ấy chết do bệnh tim! Bệnh tim!", Hắn
kêu to, lui về phía sau, mặc dù phía sau là bức tường hắn vẫn muốn cách xa
Mộc Cửu một chút, hắn muốn tránh ánh mắt của Mộc Cửu như muốn trốn
tránh sự thật.
Trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi không tránh được ánh mắt Mộc Cửu,
cô tiến đến hai bước, càng áp chế hắn, ánh mắt đen nhánh như là có thể
thấy rõ trong lòng hắn nghĩ gì, "Bà ấy có thuốc, nhưng anh lại đổi thuốc
của bà ấy, khi bà ấy hấp hối anh có thể gọi cấp cứu nhưng anh chỉ trơ mắt
nhìn bà ấy ngừng thở, chẳng lẽ không phải giết bà ấy sao?"
Hắn thở dốc, kiên quyết giải thích: "Không, không phải vậy, là tôi
giúp bà ấy giải thoát, bà ấy đau khổ như vậy, tôi giúp bà ấy giải thoát!"
Mộc Cửu tiếp tục nói: "Giống hai người phụ nữa cùng đứa bé của họ."
Hắn thở gấp, ánh mắt tràn đầy oán hận, giận dữ gầm lên: "Họ không
xứng đáng làm mẹ, đứa bé sinh ra phải chịu đựng sự đau khổ của các cô ấy,
cũng giống như sự đau khổ của tôi."
Mộc Cửu nhìn thấy trên cổ tay hắn có nhiều vết dao cắt, thản nhiên
nói: "Anh đã giải thoát cho các cô ấy, vậy còn anh thì sao? Anh không được
giải thoát, anh đã thử tự mình giải thoát nhiều lần nhưng không thành
công."