Ngoài cửa biết tin con mình đã chết, ba Đới bị kích thích không nói gì
liền ngất đi, Triệu Cường nhanh chóng đưa cho nhân viên y tế.
Trần Mặc kiểm tra cửa rồi nói với Tần Uyên: "Đội trưởng, cửa không
có dấu vết bị cậy."
"Anh ta chủ động mở cửa cho hung thủ, còn chuẩn bị dép lê cho hắn
thay, dẫn hung thủ đến phòng khách thì bị tấn công từ phía sau." Tần Uyên
đưa ra kết luận: "Đới Kỳ Lượng biết hung thủ."
Trần Mặc: "Hung thủ của vụ này và vụ trước là cùng một người."
"Nếu cùng một người thì chắc chắn hắn sẽ để lại manh mối."
"Đội trưởng! Trong miệng Đới Kỳ Lượng có gì đó." Lam Tiêu Nhã
nhẹ nhàng mở miệng Đới Kỳ Lượng lấy ra một cái túi nhỏ, cô cẩn thận mở
ra, nhìn Tần Uyên nói: "Hình như bên trong có tờ giấy."
Lam Tiêu Nhã mở tờ giấy ra liền thấy trên đó là một dãy số
1-9-7-5-6-1-8-3
Đội điều tra đặc biệt nhìn 8 con số là manh mối không rõ ràng này,
Đường Dật lấy giấy bút viết viết vẽ vẽ cũng không hiểu được ý nghĩa của
những số này.
Nhìn mọi người đều có dáng vẻ rầu rĩ, Tần Uyên nói: "Tạm gác những
con số này sang một bên, lần này đã biết hung thủ và 4 cô gái còn có Đới
Kỳ Lượng đều quen biết nhau, mà quan hệ lớn nhất của họ là trường học."
Triệu Cường xen vào nói: "Cho nên hung thủ ở Đại học Minh Khả?
Sinh viên? Thầy giáo? Bảo vệ? Không phải là hiệu trưởng chứ!"
Mộc Cửu nói: "Thầy giáo."