Mộc Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Uyên, nhìn chằm
chằm......
Phát hiện đối phương không có phản ứng gì, cô lại nhìn về phía Triệu
Cường, mặt vô cảm hỏi: "Triệu Cường, anh đang sợ sao?"
Kỳ thật vẫn là có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của đội trưởng nhà
mình, Triệu Cường đành phải giả vờ nghiêm nghị "Không, không sợ."
"Về phòng đi." Tần Uyên đặt tay lên vai cô, nhìn chiếc áo màu trắng ngắn
tay của Mộc Cửu, vội lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, sau đó
nhẹ nhàng mà đem cô đẩy vào trong phòng.
Lam Tiêu Nhã ở bên trong ôm lấy Mộc Cửu.
"Đường Dật, khóa cửa."
Nhìn cửa đóng lại, Tần Uyên mới cùng với Triệu Cường đi xuống cầu
thang.
Hai người vừa xuống cầu thang, Mộc Cửu liền trở lại trên giường, ghé tai
vào cửa sổ phía dưới, người dân trong thôn tựa hồ đều dồn cả vào cái khách
sạn nhỏ bé này, nghe không rõ cũng nhìn không được cái gì.
Đường Dật ngồi xuống mép giường "Vừa rồi mới phát sinh chuyện gì?"
Lam Tiêu Nhã hai tay ôm ngực đứng ở bên giường, "Tiếng hét kia thật sự
rất dọa người, hẳn là tiếng kêu của một người phụ nữ."
Đường Dật suy đoán: "Có khi nào tiếng hét mà chúng ta nghe thấy vừa rồi
là của Mai Tử?"
"Có khả năng."
Trong phòng an tĩnh vài giây, Đường Dật hai tay nắm thành quyền, cậu
nhìn quanh bốn phía, rõ ràng có chút sợ hãi, "Chị, chị nói nơi này có thể có
quỷ không?"
Lam Tiêu Nhã xua xua tay, muốn đánh tan cái suy nghĩ này của Đường
Dật, "Ở đâu ra nhiều quỷ như vậy, nói không chừng buổi tối đi vệ sinh
người đó bị bóng dáng ai đó hoặc là sâu dọa thôi."
"Chị......"
Lần này không chờ Đường Dật nói xong, Lam Tiêu Nhã liền cắt ngang"
Được rồi đừng sợ đừng sợ, có chị ở đây."
Đường Dật vẻ mặt vô tội, "Không phải, em đang nghĩ vì sao phòng chị