NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 136

Nhưng dù thế nào thì kỷ luật vẫn là kỷ luật, vẫn để lại một vết nhọ trong

quá khứ của con người.

Ba ngày sau, Rikak đến tận ký túc xá tìm Thắng.
- Sao, hạn trục xuất đến ngày nào? - Thắng hỏi phủ đầu.
- Lệnh trục xuất nào? Rikak nhe hàm răng trắng nhởn ra cười. Không có

điều đó đâu anh bạn ạ!

- Thế thì xin chúc mừng. Giọng Thắng vẫn khó đăm đăm.
- Nhưng có việc phải nhờ đến anh bạn đấy!
- Việc gì?
- Cảnh sát mời ra đồn lấy lại tiền. Họ yêu cầu cả ông bạn đến làm chứng.

Vì hôm đó ông bạn cũng có mặt ở đó mà!

- Tao bận! Mà có thời gian tao cũng không đi đâu!
- Không được, anh bạn ạ! Tao cũng chẳng muốn nhận lại chỗ đô la đó

làm gì, vả lại nó có đáng bao nhiêu. Nhưng ở đó người ta yêu cầu phải nhận
lại. Nguyên tắc ngoại giao trong các quan hệ quốc tế mà. Ông bạn phải hiểu
cho. - Sao người ta không tống giam hoặc trục xuất mày về. Hành vi của
mày đáng như thế lắm! Sao họ không làm thế cho gọn nhỉ? Thắng nổi cáu
thực sự.

- Không được! Mày còn ngây thơ lắm! Tao học ở trường Quan hệ Quốc

tế nên tao hiểu. Rikak lại cười cười làm lành. Nếu hôm đó tao không ném
một mớ đô la ra kịp thời trước lúc cảnh sát tới thì hôm nay đã "gút bai" rồi.
Thực ra lúc đó, tao chỉ hành động theo bản năng của thói quen. Một thằng
say làm sao có thể tính toán được. Nhưng chính vì những đồng đô la đó mà
người ta lại đối xử lịch sự với tao. Thay vì cho xe cảnh sát đưa tao về "bốt",
họ thuê tắc-xi chở tao về tận buồng ở ký túc xá. Và bây giờ... Mày hiểu
chứ, người ta lại mời tao đến nhận lại tiền. Mà không nhận lại là rầy rà đấy.
Bởi thế mày phải đi giúp tao.

- Mày định giở thói tư sản, dùng tiền để loè bịp phải không? Thắng cảm

thấy một điều gì đó thật phi lý mà anh không cắt nghĩa được. Mặc mẹ mày!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.