NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 148

Phần

11

T

rước những lời lẽ đanh thép, sắc bén vừa có lý có tình của bà thiếu tá

có sức nặng như "một quả truỳ" được vung lên lần thứ hai vào đúng chỗ
hiểm đã làm Thắng quỵ hẳn. Ngay tại bến xe, khi Huy và Ivan kịp giữ được
Thắng thì chợt thấy anh ngã quỵ xuống, người lả ra như một thân cây bị
đốn gốc. Hai người phải khó khăn lắm mới xốc được tấm thân kềnh càng,
mềm nhũn của Thắng vào xe tắc-xi.

Hai ngày đêm liên tục Huy phải trực trong buồng Thắng. Thắng dở mơ

dở tỉnh. Có lúc lại ngất lịm đi. Huy chỉ biết cầu trời "cơn chấn động rồi sẽ
qua. Hãy bình tĩnh! Thời gian sẽ làm Thắng hồi tỉnh dần". Nhưng sợ nhất là
Thắng trở mình, ngồi bật dậy, nửa khóc, nửa cười. Đó là lúc Huy lúng túng,
đâu khổ nhất. Anh không biết làm gì để an ủi Thắng. Bản thân Huy cũng
đang rối bời bởi nỗi lo làm sao gửi được khối hàng tương tự như Thắng. Đó
không phải chiếc ti vi, tủ lạnh, máy khâu, với nồi hầm, bàn là. Đó là niềm
Hy vọng, để từ đó anh được tự do, được sống thanh thản và làm việc và
nuôi dạy con cái trong ngôi nhà dù bé nhỏ nhưng riêng biệt, do chính tay
mình làm ra, không phải khổ sở nương nhờ nhà vợ như cảnh "chó chui gầm
chạn".

Suốt năm qua, Huy đã dựa vào Thắng. Coi Thắng như người bạn, người

anh, người thầy bên cạnh mình. Thế mà giờ đây, sau khi đã vượt qua bao
nhiêu cửa ải khó khăn, gian khổ và cả hiểm nguy nữa, đến giờ khắc cuối
cùng, cửa ải cuối cùng, Thắng đã bị đánh bại và gục ngã. Huy biết dựa vào
ai? Thương và lo cho Thắng bao nhiêu thì Huy cũng thương và lo cho bản
thân mình bấy nhiêu. Sang ngày thứ ba Thắng như tỉnh lại được. Huy nhìn
Thắng ngỡ ngàng và mừng rỡ, "bộ óc điện tử đã lại sống dậy và hoạt động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.