NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 249

cái phần thực dụng, ích kỷ trong mỗi con người tăng lên che khuất đi lối
sống nhân văn trọng tình cảm của người mình. Hãy nhìn vào Minh. Từ một
trí thức hiền lành, chân chất, Minh thoắt cái đã biến thành con người biết
hưởng thụ, biết tiêu tiền, ăn chơi. Sự thay đổi quá nhanh ở Minh không
khỏi làm chúng ta phải suy nghĩ. Rồi còn những người con của ông Vương.
Sự máu mê tiền bạc đã dẫn đến việc coi đồng tiền là trên hết. Bỏ qua những
đam mê nghề nghiệp, bỏ qua tình nghĩa đạo đức gia đình, họ chú trọng vào
kiếm tiền. Và ngay cả ông Vương, người lính Việt Bắc năm xưa đã tuyên
bố một câu xanh rờn đầy chất coi trọng đồng tiền: "Vợ có thể cho mượn
chứ xe thì không" (ở thời điểm những năm 90 của thế kỷ trước, xe máy thật
sự là cả một gia tài). Một điểm đáng chú ý nữa của Người đưa đường thọt
chân là đề tài. Tôi nhớ không lầm thì Người đưa đường thọt chân và "Giã
từ mùa đông" của Nguyễn Thị Ngọc Tú là hai cuốn sách hiếm hoi viết về
đời sống của người Việt bên xứ người trong thập niên tám mươi của thế kỷ
trước. Phải cho mãi đến bây giờ chúng ta mới có thêm một vài tác phẩm
của các nhà văn viết về những đồng bào đang cư trú trên đất khách như các
tiểu thuyết Paris 11 tháng 8, Phó Tàu của Thuận, Tây Hồ nổi sóng của Văn
Vinh... Nói vậy để thấy rằng viết về người Việt ở nước ngoài là đề tài khó,
và Bùi Việt Sỹ là một trong những người đặt viên gạch đầu tiên cho mảng
đề tài đến nay còn bỏ ngỏ này.

Từng ấy đủ để lý giải sức sống của một tiểu thuyết xuất bản cách nay

gần 20 năm...

T.A

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.