NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 54

rủi đã cứu Thắng thoát chết. Nhưng cũng phải nói thêm, cái bản chất "lỳ",
quyết bám lấy sự sống cũng đã góp phần không nhỏ.

Chiếc xe buýt hai toa không giảm tốc độ khi vào một khúc quành. Ngồi

ở phía đuôi, người Thắng nẩy chồm lên, đầu va vào thành ghế trước đau
điếng. Nhưng chính cái va đó làm cho Thắng bừng tỉnh. Lúc đó cả anh với
Huy mới biết mình đã đi qua hai ga phải xuống. Hai người cuốc bộ, lộn lại
quãng đường đi quá. Gió lạnh làm cho cái đầu nóng bỏng của Thắng nguội
lại. Giữa mớ bòng bong hỗn loạn của sự tuyệt vọng, trong đầu Thắng vụt
loé lên một tia chớp. Tia chớp đó như bắt được vào một mớ bùi nhùi, bùng
cháy lên thành ngọn lửa. Thắng buột miệng thốt lên:

- Có cách rồi!
- Cách gì? Cách gì bây giờ? Huy ngơ ngác hỏi lại.
- Đẩy hết những thứ hàng nhỏ, lặt vặt đi. Tập trung tiền mua những cái

lớn, có giá trị cao. ít nhất cũng giữ được già nửa.

- Nhưng ai chịu "ôm" những cái nhỏ, lặt vặt cho mình lúc này? - Huy lập

luận lại một cách xác đáng.

- Đúng, mình nghĩ được, ắt mọi người cũng nghĩ được... Nhưng thiếu gì

cách. Chính những câu hỏi đặt ra của Huy làm cho suy nghĩ, tính toán của
Thắng đi đến hoàn chỉnh. Có thể đến các khách sạn, tìm gặp đoàn Việt
Nam sang công tác ngắn ngày. Họ cũng cần. Và chỉ một đoàn hai chục
người là họ khuân hết các thứ của mình.

- Thay đổi cơ cấu hàng?
- Phải! Đó là hướng giải quyết tối ưu. Và lý thuyết này sẽ được toàn thể

cộng quân ta áp dụng. Thắng khẳng định.

- Nhưng thời gian!... Thời gian đâu còn đủ để cho ta kịp chuyển đổi. Còn

phải lo hoàn thành và bảo vệ luận án nữa!

- Phải tranh thủ, cướp lấy thời gian. Nghĩ ngợi à? Cắt hết... à, mà còn

một cách nữa rất tuyệt diệu.

- Cách gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.