NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 52

- Sao? Anh tính thế nào bây giờ? Khi hai người ra đến bến xe buýt, Huy

thất thần hỏi Thắng.

- Hãy đợi xem sao! Ivan cũng bảo thế. Thắng đã hết cứng cỏi.
- Đợi, đợi cái gì nữa! Cung cách này, bị thít đến nghẹt thở rồi. Huy

chuyển qua giọng trách móc. Năm ngoái bàn với ông nên "đá về" trước một
ít, ông không nghe - ông đã chuyển được cái tủ lạnh rồi. Còn tôi chưa có gì
đáng kể cả. Bây giờ biết tính thế nào đây.

- Hoàn cảnh lúc đó khác. Thắng cũng nổi cáu. Mày đưa về lũ em vợ ở

nhà nó phá hết à? Muốn xây nhà, ra ở riêng phải có "quả" tập trung mạnh
chứ! Mà nào ai có thể ngờ, mọi chuyện lại ra thế này!

Huy không dám nói gì hơn. Suốt chặng đường dài trên xét buýt, Thắng

điên đầu lên với những tính toán, suy nghĩ. Không, Thắng đã vượt qua một
chặng đường dài, đầy trắc trở để một viên trung uý quèn có thể lên được
tướng mới tới được đây. Và suốt năm năm qua Thắng đã chịu đựng chống
chọi với bão tuyết, với sự học hành, với nỗi cô đơn của kẻ xa nhà, ky cóp
từng đồng, có tiền rồi còn phải lặn lội thân cò mới kiếm được một số vật
dụng thông thường, không phải để giờ đây, công Thắng trở thành công cốc.
Ước mơ đổi đời của Thắng, nảy mầm từ thuở ấu thơ trong bom đạn, đói
khát và sốt rét rừng, từ những ngày đánh Pháp không thể bị tiêu tan vào
chính lúc này, vào khoảng thời gian còn lại ngắn như gang tấc. Không,
ngay từ nhỏ, bản chất "lỳ" của Thắng đã phát triển như một thứ bản năng
của rễ cây gỗ nghiến (một thứ lim đỏ) xuyên qua cả kẽ đá, cắm sâu xuống
lòng đất để tồn tại và phát triển. Trận Tây nhẩy dù Bắc Cạn, cho đến nay
vẫn còn in sâu trong trí nhớ bao người với tất cả sự bất ngờ khủng khiếp.
Đó là một buổi sáng đẹp trời giữa mùa hạ, thị xã bằng phẳng lọt thỏm giữa
núi đá và rừng già bỗng sôi lên bởi những loạt đạn "đum đum" và "đuixết"
từ những chiếc máy bay "Vanhxít" trút xuống. Chưa hết kinh hoàng bởi
trận oanh tạc thì mọi người đã loá mắt trước những chiếc dù mở ra như
những cây nấm khổng lồ trên đầu mình. Tiếng người kêu thất thanh "Tây
nhẩy dù! Tây nhẩy dù!" Xen lẫn tiếng kêu la, than khóc là tiếng Sten quạt
từng bồi tằng tặc từ những chiếc nấm khi vừa chạm đất. Mẹ Thắng lưng địu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.