NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 93

chút. Có lọ nước hoa với cái túi lưới". "Thế là được đấy! Nhưng mà này!
Anh đừng đến nhà nó nhé! Con này "tồ" lắm. Anh đến, nó không giữ được
mối thiện cảm, chồng nó biết, chồng nó ghen thì tội cho nó và phiền cả cho
anh nữa". "Thế em chuyển hộ anh vậy!". "Ai lại làm thế! Thôi để mai em đi
làm. Em bảo nó. Để nó đến nhà mình thăm anh là tiện nhất!" Thắng tưởng
vợ nói đùa, ai ngờ hôm sau cô bé đến thật. Một mình Thắng tiếp cô gái gần
hết cả buổi sáng. Tối Thắng hỏi vợ "Cô ấy có nói gì với em không?". "Tội
nghiệp, nó có vẻ buồn buồn thế nào khi nói chuyện với anh về". Vậy Thắng
ngấm đòn và tỉnh ra điều gì? Không cần cộng trừ chi li, anh cũng biết, để
hoàn tất chuyến đi, anh đã phải chi ra một món tiền lớn đến chừng nào? Hai
vé máy bay khứ hồi cho anh và nàng hết trọn hai tháng phụ cấp học bổng.
Chẳng lẽ mình là người ngoại quốc, về thăm quê mẹ và con gái người bạn
gái của mình lại đi với hai bàn tay trắng. Phải có quà gì cho bà cụ. Điều này
cũng không tốn bao nhiêu. Nhưng cho đứa con gái bốn tuổi, phải có quần
áo mới, mà mùa đông lại sắp đến rồi, một chiếc áo có lót lông hoá học cho
trẻ em loại trung bình cũng hết một tháng lương. Lại còn giầy mũ và đồ
chơi. Ngần ấy thứ cộng lại khiến Thắng cảm thấy chóng mặt. Mục đích mà
anh đến đây, mặc dù trong bản khai Hải quan, trước mặt bà Natalia, anh đã
nói "Để học tập". Anh không phải là kẻ dối trá nhưng chẳng lẽ nói tuột ra
"Tôi đến đây với khát vọng đổi đời" hay sao? Không dù nói ra hay giấu kín
trong lòng, khát vọng đó là bất di, bất dịch, lúc nào cũng nung nấu trong
tâm can anh. Chính khát vọng đó đã khiến anh nhìn chiếc áo lông trong cửa
hàng đồ cũ mà nghĩ ra được chuyện may chiếc bludông da báo để mang
sang đây. Chính khát vọng ấy đã khiến anh dám đương đầu một cách hết
sức thông minh và dũng cảm với kẻ định chặt đứt một mắt xích quan trọng
nhất của sự nghiệp đổi đời của anh. Nhưng giờ đây, anh lại đứng trước một
thử thách mới, đối mặt với anh là sự ngọt ngào, là được thoả mãn tuyệt
đỉnh những đòi hỏi sinh lý trần tục nhất của con người "Vua Ngô ba mươi
sáu cái tàn vàng. Chết xuống âm phủ có mang theo được cái tàn nào". Biết
bao kẻ đã rũ tù vì "việc đó" trong khi vợ vẫn kè kè ở bên cạnh. Một cuộc du
lịch thế này, chỉ hết một nửa chiếc ống tay áo của chiếc bludông da báo thì
đã hề gì. Mình đâu phải là kẻ đĩ bợm, đồi truỵ, trác táng. Một mối tình cỏn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.