NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 151

“Ông biết chính xác cha tôi đang làm việc cho ai. Tại sao ông lại hỏi về cha
tôi?”
“Dạo gần đây ông ấy ở đâu? Luân Đôn? Brussels? Hay Hồng Kông?”
“Paris”, cô trả lời. “Đây là chỗ làm việc cuối cùng của cha tôi. Năm tới ông
sẽ nghỉ hưu”.
“Sau đó ông ấy sẽ về nhà chứ?”
Cô lắc đầu. “Ông ấy ở lại Paris. Cùng cô vợ mới. Cha mẹ tôi ly dị được hai
năm rồi. Ông tái hôn ngay lập tức. Ông thuộc dạng người coi thời gian là
tiền bạc”.
“Còn mẹ cô thì sao? Bà ấy ở đâu?”
“Manhattan”.
“Cô có hay gặp cha không?”
“Nghỉ lễ. Đám cưới. Thỉnh thoảng hai cha con có những buổi ăn trưa không
thoải mái lắm khi ông về đây. Cha mẹ tôi vấp phải rất nhiều phản đối trước
khi đi đến quyết định ly hôn. Tất cả mọi người đều theo phe phản đối, nhất
là tôi. Tại sao ông lại hỏi tôi những câu hỏi này? Ông muốn gì từ…“
“Cô tin vào điều đó à?”, ông ta hỏi, cắt ngang lời cô.
“Tin vào điều gì?”
“Theo phe”.
“Cũng tùy trường hợp, tôi nghĩ vậy. Đây có phải là một phần bài kiểm tra
không? Tôi nghĩ mình đã thi trượt”.
“Cô đậu rồi”, Carter trả lời. “Điểm xuất sắc”.
Họ vào phòng khách. Căn phòng không đề biển, được trang trí bằng những
đồ đạc thanh lịch giống như trong các dãy phòng khách sạn dùng để bàn
bạc công việc làm ăn. Carter giúp cô cởi áo khoác và mời cô ngồi.
“Tại sao tôi được nhận vào làm việc?”
“Thế giới này hay thay đổi, Sarah. Mọi thứ cũng thay đổi. Nói tôi nghe đi,
trong trường hợp nào cô nghĩ theo phe là đúng?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ nhiều về điều này”.
“Chắc chắn cô đã nghĩ rồi”, Carter nói. Sarah, lần thứ hai, lại như thấy lại
bác sỹ tâm lý của mình ngồi trong chiếc ghế bành xòe ra như bông hoa với
chiếc cốc bằng sứ để cân bằng trên đầu gối, đưa suy nghĩ của cô tới những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.