NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 160

đầu cuộc phỏng vấn ban đêm. Trong vòng hai mươi phút kế tiếp anh chú
trọng vào việc học và kiến thức của cô về lịch sử nghệ thuật. Câu hỏi của
anh đặt nhanh đến nỗi cô hầu như không có thời gian để ăn. Còn về phần
mình, anh cũng không đụng đến phần kebab đặt kế bên quyển sổ tay màu
vàng. Anh ta là người khổ hạnh, cô nghĩ. Anh ta không màng đến thức ăn.
Anh ta sống trong một căn phòng không có đồ đạc và tồn tại nhờ bánh mì
và nước lã.
Gần nửa đêm anh ta mang đĩa thức ăn vào nhà bếp và đặt lên
quầy. Khi trở lại phòng khách anh đứng sau ghế một lúc, tay đỡ cằm và đầu
hơi nghiêng sang một bên. Ánh đèn chùm đã khiến mắt anh chuyển sang
màu xanh ngọc lục bảo. Đôi mắt ấy liên tục dõi lên cô như đèn pha. Anh ta
sắp sửa khiến mọi việc tiến đến cao trào, cô nghĩ. Anh ta đang chuẩn bị tấn
công lần cuối .
“Hồ sơ cho biết cô chưa lập gia đình”.
“Đúng vậy”.
“Hiện tại cô có đang quen ai không?”
“Không”.
“Có đang ngủ cùng ai không?”
Cô nhìn Carter, và ông ta nhìn lại cô buồn bã, tựa như nói với cô rằng. Tôi
đã bảo cô những câu hỏi có thể hơi riêng tư.
“Không, tôi không ngủ với ai”.
“Tại sao không?”
“Ông đã bao giờ mất người thân nào chưa?”
Ánh mắt tối sầm đột nhiên bao phủ khuôn mặt anh, cộng với việc Carter
chuyển tư thế ngồi một cách không thoải mái, điều đó cảnh báo cô rằng cô
đã lạc bước vào vùng cấm.
“Tôi xin lỗi”, cô nói. “Tôi không…“
“Ben phải không? Ben là lý do cô không quen ai?”
“Vâng, đúng là Ben. Dĩ nhiên chính vì Ben”.
“Hãy kể cho tôi nghe về anh ấy”.
Cô lắc đầu. “Không”, cô nói khẽ. “Ông không thể hỏi về Ben. Ben là của
tôi. Ben không phải là công việc”.
“Hai người hẹn hò với nhau bao lâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.