NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 223

Cô ta gật đầu. “Cha muốn em trở thành người phụ nữ phương Tây thật sự,
nhưng vẫn phải tuân theo những nguyên lý của đạo Hồi. Em bảo cha rằng
điều ấy là không thể, khi phải theo khuôn phép mẫu mực nhất, và ông ấy
đồng ý. Chị Sarah ạ, em không còn là trẻ nhỏ. Em đã 27 tuổi rồi”. Cô ta
nằm nghiêng người lên, và chống tay đỡ đầu. “Chị bao nhiêu tuổi?”
“31”, Sarah trả lời.
“Chị đã từng lập gia đình rồi chứ?”
Sarah lắc đầu. Khuôn mặt cô vẫn phơi dưới ánh mặt trời, làn da cô dường
như đang nóng ran lên. Nadia biết, cô thầm nghĩ, họ đều biết.
“Chị rất xinh đẹp”, Nadia tiếp lời. “Sao chị vẫn chưa lập gia đình?”
Tại một cú điện thoại lúc 8 giờ 53 phút sáng ngày 11 tháng 9, năm 2001....
“Cũng là những lý do thông thường”, cô trả lời. “Đầu tiên là học đại học, kế
đến tiến sỹ, rồi đi làm. Chị nghĩ do chị không có thời gian dành cho yêu
đương”.
“Không có thời gian dành cho tình cảm ư? Tiếc nhỉ”.
“Đó cũng là căn bệnh của người Mỹ nói chung”.
Nadia kéo mắt kính che mắt và nằm thẳng người lại.
“Nắng gắt quá”, Sarah nói. “Em nên che khăn”.
“Em chẳng bao giờ bị cháy nắng cả. Đó cũng là điều tốt khi là người Arập
Xêút”. Cô ả vươn vai và uể oải chôn tàn thuốc xuống cát. “Chắc chị thấy
điều đó kỳ cục lắm phải không?”
“Chuyện gì em?”
“Một phụ nữ thuần Mỹ như chị, lại phải làm việc cho Zizi al-Bakari”.
“Chị không muốn làm em thất vọng, Nadia ạ, nhưng chị không hẳn là người
Mỹ. Gần như cả tuổi thơ ấu chị sống ở châu Âu. Khi quay về Mỹ để học đại
học, chị gần như lạc lõng, và phải mất khá nhiều thời gian mới làm quen
được với môi trường”.
“Chị không ngại làm việc cho người Arập Xêút chứ?”
“Vì sao phải ngại?”
“Bởi vì nhiều người ở nước chị kết án tụi em vì cuộc tấn công ngày 11
tháng 9”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.