NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 232

cát dẫn ra bãi biển. “Chúng ta chạy bộ ở đây thì tốt hơn. Tôi sẽ chạy tốc độ
ở cự li ngắn. Cô có nghĩ cô chạy theo tôi nổi không Sarah?”
“Điều gì làm anh nghĩ tôi không đuổi kịp anh hả?”
Hắn sải bước dài hơn. Sarah cố gắng bắt nhịp với hắn.
“Cuộc đua sắp bắt đầu. Cô sẵn sàng chưa?”
“Tôi nghĩ cuộc đua đã xong rồi đấy chứ”.
Jean-Michel phóng mình về phía trước. Sarah, kiệt sức vì cả đêm không
ngủ, bước chầm chậm, thích thú với việc lần đầu tiên không có ai theo sát
kể từ khi gia nhập ‘trại lính’ của Zizi. Nhưng khoảnh khắc đó cũng kéo dài
không lâu. Chỉ hai phút sau Jean-Michel chạy nước rút trở lại chỗ cô với
đôi tay đánh mạnh và liên tục. Sarah tiếp tục chạy. Jean-Michel giảm tốc độ
khi cô tới nơi.
“Tôi sắp chết đói rồi. Chúng ta đi ăn sáng nhé?”. Cô đề nghị.
“Trước hết phải kết thúc cuộc chạy cái đã. Ta sẽ ăn sáng ở tiệm cà phê kế
bên chỗ neo thuyền”.
Họ mất 20 phút để chạy quãng đường còn lại đến cảng. Quán cà phê đông
khách hơn so với lúc họ mới lên bờ sáng sớm nay, nhưng Jean-Michel vẫn
tìm thấy một bàn ngoài trời dưới bóng râm và ngồi xuống. Sarah nhìn sơ
qua thực đơn rồi lướt mắt sang tiệm quần áo nam bên kia đường. Cửa hàng
treo đầy các mẫu áo sơ mi Pháp may bằng tay và loại vải cô-tông trông có
vẻ khá đắt tiền. Sarah gập tờ thực đơn lại và nhìn Jean-Michel.
“Tôi nên mua một món quà cho Zizi để cảm ơn ông ấy về khoảng thời gian
vừa qua”.
“Zizi chẳng cần quà. Ông ấy đã có tất cả mọi thứ trên đời”.
“Tôi vẫn nghĩ mình phải tặng Zizi một món quà. Ông rất rộng lượng với
tôi”.
“Rõ rồi”.
Sarah chạm vào tay Jean-Michel và chỉ sang cửa hàng nhỏ bán quần áo
sang trọng bên kia đường.
“Zizi chẳng cần sơ mi”. Hắn nói.
“Những chiếc áo sơ mi đó trông cũng đẹp mà”.
Jean-Michel gật đầu. “Chúng là hàng Pháp đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.