NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 239

chiều một lần nữa. Mikhail ngồi ủ rũ bên Gabriel trong căn biệt thự ở phía
bên kia vịnh.
“Chúng ta chơi trò đuổi bắt với hắn cả ngày”, Mikhail nói, “mà chúng ta đạt
được gì? Mấy tấm hình vô dụng. Alain al-Nasser rõ ràng chính là bin
Shafiq rồi. Chúng ta bắt hắn đi và kết thúc vụ việc cho gọn”.
Gabriel nhìn Mikhail bằng con mắt của một kẻ dạn dày kinh nghiệm. “Một
ngày nào đó khi cậu già hơn và khôn hơn một chút, tôi sẽ kể cho cậu nghe
về cái đêm một nhóm tình báo nghĩ rằng giải thưởng cho việc bắt được bọn
tội phạm đã nằm trong tay. Nhưng không ngờ họ lại giết lầm một anh bồi
bàn vô tội”.
“Tôi biết câu chuyện đó rồi Gabriel. Chuyện xảy ra ở Lillehammer. Phòng
tình báo vẫn gọi chuyện đó là Leyl-ha-Mar, tức là ‘đêm của sự cay đắng’,
nhưng nó xảy ra cũng lâu rồi mà”.
“Đó vẫn là sai lầm ngớ ngẩn nhất trong lịch sử của Văn phòng. Họ giết
nhầm người và bị bắt vì chuyện đó. Họ phá hết các quy tắc. Họ hành động
hấp tấp và họ để cảm xúc lấn át lí trí. Chúng ta đã đi quá xa nên không thể
có thêm một ‘đêm của sự cay đắng’ nào nữa. Thứ nhất, ta phải có bằng
chứng - bằng chứng không thể bác bỏ được - rằng Alain al-Nasser là
Ahmed bin Shafiq. Chỉ khi đó chúng ta mới bắt đầu nói đến chuyện thủ tiêu
hắn. Và chúng ta chỉ bóp cò súng sau khi đã đưa Sarah trở về và cả đội biến
khỏi hòn đảo này một cách an toàn”.
“Làm thế nào ta tìm được chứng cứ?”
“Mấy tấm hình chưa đủ nên ta cần thêm giọng nói của hắn nữa”. Gabriel trả
lời.
“Hắn không nói gì cả”.
“Tất cả mọi người đều phải nói chuyện chứ. Chúng ta phải làm cho hắn nói
chuyện trong khi theo dõi hắn”.
Ngay lúc đó đèn của máy thu âm điện thoại chuyển sang màu xanh và tiếng
quay số vang rền. Cuộc gọi của phu nhân al-Nasser chỉ dài có ba mươi giây.
Gabriel nghe lại cuộc thoại chỉ để chắc rằng anh đã ghi chú đúng các chi
tiết.
“Nhà hàng Le Poivre xin nghe”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.