NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 25

quầy an ninh. Gabriel, sau khi nói nhỏ câu gì đó với người nữ cảnh sát biên
giới, dẫn Donati đi vòng qua máy dò kim loại vào quảng trường.
“Sao anh không làm giống những người bình thường?”
“Cha vào đi”, Gabriel nói. “Tôi sẽ chờ ở đây”.
Donati quay người và vô tình đi về phía tường dành cho phụ nữ. Gabriel kín
đáo chắt lưỡi và hướng dẫn ông đi về phía tường dành cho nam giới. Donati
chọn một chiếc kippah (mũ trùm đầu của người Do Thái) từ chiếc giỏ công
cộng và đội một cách cẩu thả trên đầu. Ông đứng trước bức tường một lúc
và yên lặng cầu nguyện, sau đó ông nhét cuộn giấy nhỏ vào chỗ nứt trên
viên đá Herodian màu nâu.
“Tờ giấy đó viết gì?”. Gabriel hỏi khi Donati quay trở lại.
“Trên đó ghi lời cầu xin hòa bình”.
“Cha nên để tờ giấy ở trên đó”, Gabriel nói, chỉ về hướng nhà thờ Hồi giáo
Al-Aqsa.
“Anh thay đổi rồi”, Donati nói. “Người tôi gặp cách đây ba năm không bao
giờ nói câu này”.
“Tất cả chúng ta đều thay đổi, Luigi. Không còn phe hòa bình ở đất nước
này nữa, chỉ còn phe an ninh. A’one không tính đến việc này khi ông ta
dùng những kẻ đánh bom tự sát”.
“A’one đâu còn nữa”.
“Đúng vậy, nhưng những tổn thất ông ta để lại phải mất cả thế hệ mới có
thể phục hồi“. Anh nhún vai. “Ai biết được? Có lẽ những vết thương của
cuộc nổi dậy lần hai sẽ không bao giờ lành”.
“Chẳng lẽ việc giết người cứ tiếp diễn mãi? Chắc chắn các anh không mong
chờ một việc như thế”.
“Dĩ nhiên chúng tôi phải sẵn sàng, Luigi. Đó chính là thực trạng của nơi
này”.
Họ rời phố Do Thái và đi bộ tới nhà thờ Thánh Sepulcher. Gabriel chờ
trong sân trong khi Donati, sau khi từ chối lời mời mọc của những hướng
dẫn viên du lịch tự do, bước vào trong nhà thờ. Ông quay trở ra mười phút
sau. “Bên trong tối tăm quá”, ông nói. “Nói thật với anh tôi thấy hơi thất
vọng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.