NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 300

hàng cây dày đặc xuống ngôi nhà ván, với khẩu súng trong bàn tay đang giơ
lên. Ba mươi phút sau, sau khi quan sát xong khu đất và các biện pháp an
ninh, anh ngồi vào sau tay lái, chạy xe xuống hẻm núi về phía thung lũng
sông Reuss. Tới nơi, anh đỗ xe tại bãi đất dọc bờ sông chờ Gabriel từ
Zurich sang.
“Ai là sỹ quan chỉ huy mày?”
“Tôi không biết tên anh ta”.
“Tao sẽ hỏi mày thêm lần nữa. Tên sỹ quan chỉ huy của mày là gì?”
“Tôi đã nói với ông, tôi không biết anh ta. Ít nhất là tên thật của anh ta”.
“Mày biết hắn dưới cái tên nào?”
Đừng tiết lộ Gabriel, cô nghĩ. Cô thốt ra cái tên đầu tiên xuất hiện trong
đầu.
“Anh ta tự xưng là Ben”.
“Ben à?”
“Vâng, Ben”.
“Mày chắc chứ? Ben?”
“Đó không phải là tên thật của anh ta. Đó chỉ là tên anh ta tự gọi mình”.
“Sao mày biết đó không phải là tên thật của hắn?”
Cô thầm cảm ơn sự chính xác trong câu hỏi của Muhammad, vì việc này sẽ
giúp cô cộng thêm vài phút vào chiếc đồng hồ tưởng tượng.
“Vì anh ta bảo với tôi đó không phải là tên thật của anh ta”.
“Mày tin hắn à?”
“Tôi nghĩ mình chẳng có lí do gì không tin anh ta”.
“Mày gặp người đàn ông này khi nào?”
“Lúc đó là tháng 12”.
“Ở đâu?”
“Ở Washington”.
“Thời gian nào trong ngày?”
“Vào buổi tối”.
“Anh ta đến nhà mày. Nơi mày làm việc?”.
“Lúc đó là sau giờ làm. Tôi đang trên đường về nhà”.
“Kể tao nghe mọi việc diễn ra như thế nào, Sarah. Kể tao nghe mọi thứ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.