hành những cuộc tấn công khủng bố ngoạn mục trên diện rộng vào những
nơi như Vatican. Mạng lưới của hắn nhỏ nhưng cực kỳ chuyên nghiệp, và
hắn đã chứng minh điều đó một cách thuyết phục, và đầy chết chóc”.
“Mạng lưới được mua và chi trả bằng tiền của Arập Xêút”.
“Đúng vậy”, Carter khẳng định.
“Việc này đạt tới cấp nào, Adrian?”
“Rất cao”, Carter đáp. “Gần cấp cao nhất”.
“Hắn đang hoạt động ở đâu? Ai đang trả tiền cho các hóa đơn? Tiền từ đâu
mà ra?”
“Công ty Cổ phần AAB của Riyadh, Geneva, và những nơi trung gian”,
Carter trả lời lập lờ. “Ahmed bin Shafiq là một trong những vụ đầu tư thành
công nhất của AAB. Tôi rót trà thêm cho cậu nhé?”
Cuộc hội đàm lại gián đoạn, lần này là do Carter tìm cách bật hệ thống sưởi
bằng ga. Ông ta đứng trước lò sưởi một lúc, sau đó liếc về phía Gabriel nhờ
giúp đỡå. Gabriel tìm thấy chìa khóa trên mặt lò sưởi, anh sử dụng chìa
khóa để mở ga, sau đó dùng diêm đốt lò.
“Cậu cho bọn chúng bao nhiêu năm, Gabriel? Còn bao lâu nữa Hoàng tộc
Arập Xêút mới sụp đổ và nước Cộng hòa Arập Hồi giáo được thành lập?
Năm năm? Mười năm? Hay hai mươi năm? Chúng tôi không bao giờ giỏi
dự đoán những việc như thế này. Chúng tôi đã nghĩ đế chế Xô Viết sẽ tồn
tại mãi mãi”.
“Còn chúng tôi thì nghĩ Hamas không bao giờ thắng trong cuộc bầu cử”.
Carter tặc lưỡi buồn bã. “Những bộ óc xuất sắc nhất của chúng tôi dự đoán
lâu nhất là trong vòng bảy năm nữa. Nhà vua chuẩn bị dùng bảy năm này
chơi trò chơi theo luật lệ cũ: cung cấp dầu giá rẻ và tình bằng hữu giả tạo
với chúng tôi, trong khi đó ông ta khua môi múa mép với các lực lượng Hồi
giáo và hối lộ để bọn chúng không tấn công ông ta. Khi mọi chuyện kết
thúc, ông ta sẽ chạy sang dải cung điện dọc theo Riveria sống những ngày
còn lại trong sự xa hoa vượt sức tưởng tượng, hi vọng là lúc đó đầu ông ta
vẫn còn nằm trên cổ”.
Carter đưa lòng bàn tay về phía ngọn lửa. “Lửa không nóng”, ông ta nói.
“Bếp lò được làm từ gốm. Ông đợi một chút nó mới nóng lên”.