NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 126

Nikolai Leskov

Người hành hương mê đắm

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương 17

HOẢNG hốt, tôi suýt ngã ngửa nhưng tôi vẫn tỉnh táo. Tôi thấy một thân
thể mềm mại và nhẹ bỗng, đang run rẩy như cánh chim bị thương và thở
hổn hển không nói một lời.
Tôi thầm đọc một câu cầu nguyện và lạ chưa! Tôi thấy khuôn mặt của Gru-
sa ngay bên cạnh mặt tôi...
- Em yêu quý! - Tôi nói. - Em thân yêu! Em còn sống hay chỉ là hồn ma từ
thế giới bên kia hiện về? Đừng khóc nữa, hãy nín đi và thổ lộ anh nghe, anh
không sợ đâu, dù em là người hay là ma.
Gru-sa thở một hơi rất dài rồi nói:
- Em đây! Em là người chứ không phải ma.
- Ôi, ơn chúa!
- Nhưng em chạy đến đây cốt để chết, để biến thành ma.
- Sao lại thế? Tại sao em lại muốn chết? Anh sẽ kiếm việc làm nuôi em, sẽ
kiếm một căn nhà và sẽ yêu thương em như yêu thương em gái của anh.
Nàng đáp:
- Anh I-van Xê-vê-ri-a-nits, em vô cùng biết ơn anh, nhưng em không nên
sống nữa. Bởi vì nếu em sống, em sẽ giết chết một con người vô tội mất.
Tôi hỏi :
- Ai vậy? Cái con người vô tội ấy là ai thế?
- Người vợ trẻ của kẻ mà em thù oán. Dù cô gái ấy có trong trắng, vô tư
đến mấy thì trái tim ghen tuông của em sẽ không để cho cô ta, cũng như
bản thân em được sống.
- Đừng nghĩ thế! Bởi vì hiện giờ em đã là tín đồ của Chúa. Nếu em làm thế,
linh hồn em sẽ ra sao, em hiểu không?
- Mặc kệ linh hồn em. Em sẵn sàng xuống địa ngục. Những nỗi đau khổ
trên thế gian này còn khủng khiếp hơn những đau đớn dưới đó.
Thấy nàng điên cuồng, tuyệt vọng, đau đớn, tôi cầm tay nàng và không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.