NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 13

Bây giờ thì nó hiểu ra, thôi không giậm chân nữa, bắt đầu lao chạy về phía
trước. Nó chạy nước kiệu như một kẻ trọng tội. Nó càng chạy tôi càng quất,
cho đến khi cả nó lẫn tôi đều mệt nhoài. Hai vai tôi nhức nhối. Hai cánh tay
tê cứng lại. Còn nó thì không động đậy, chỉ lè lưỡi. Khi tôi thấy nó đã chịu,
tôi bèn nhảy xuống đất, lau mắt cho nó rồi nắm lấy bờm: "Đứng yên, đồ
chết giẫm!" Tôi kéo cho nó quỳ xuống. Từ ngày ấy nó trở nên ngoan ngoãn
như chú cừu, bảo gì cũng nghe. Nó chịu để cho người ta cưỡi. Nhưng chỉ ít
lâu sau nó chết.
- Thật à?
- Đúng thế. Con ngựa ấy quá nhiều kiêu ngạo. Nó tuy chịu nhưng không
thay đổi được bản tính. Còn lão Ra-rây thì sau khi nghe chuyện của tôi, đã
mời tôi vào làm cho lão ta.
- Thế bác có làm cho ông ta chứ?
- Không.
- Tại sao?
- Biết nói thế nào được nhỉ? Thứ nhất tôi là thợ ngựa, nghĩa là giỏi chọn
ngựa hơn là dạy ngụa, trong khi lão ta lại cần người dạy thú dữ. Hai nữa,
tôi ngờ lão ta mời tôi vào làm cho lão để xỏ tôi.
- Xỏ thế nào?
- Lão muốn dò ra bí quyết của tôi.
- Bán cái bí quyết ấy đi lấy tiền cũng được chứ sao?
- Đúng thế.
- Vậy tại sao bác lại từ chối ông ta?
- Chà... cũng có thể lão sợ tôi.
- Nghĩa là lại còn câu chuyện gì nữa à? Bác kể cho nghe được không?
- Đấy không phải một câu chuyện mà chỉ đơn giản là lão bảo tôi: "Anh hãy
lộ bí quyết của anh ra với tôi, tôi sẽ trả tiền anh thật hậu và mời anh vào
làm công cho tôi". Tính không lừa dối ai bao giờ, tôi bèn bảo lão: "Bí quyết
gì đâu kia chứ!". Nhưng lão người Anh là tay trí thức, lão không tin. "Nếu
anh không muốn nói bí quyết ra cho tôi biết thì thôi. Cũng được! Ra ngoài
kia uống với tôi một ly rượu rom". Thế là sau đấy cả tôi với lão đều say
khướt. Lão ta mặt đỏ gay, hỏi tôi bằng thứ tiếng lóng, rằng tôi đã xử trí với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.