NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 14

con ngựa cách nào. Tôi bèn bảo: "Thế này thôi...". Và tôi trợn mắt nhìn lão,
miệng nghiến răng khủng khiếp. Trong tay không có niêu bột lỏng, tôi ra
hiệu bằng cách giơ cái cốc làm như định đánh lên đầu lão. Nhìn thấy tôi
như thế, lão hoảng quá, chui tọt xuống gầm bàn, tuồn ra cửa rồi chạy mất.
Từ hôm ấy tôi không gặp lại lão lần nào nữa.
- Ra vì thế mà bác không vào làm cho ông ta?
- Đúng. Với lại vào làm cái gì khi lão không còn dám gặp lại tôi nữa. Thật
ra lúc uống rượu tay đôi với lão tôi đã bắt đầu thấy quý lão và cũng định
nhận lời làm công cho lão. Nhưng đúng là con người ta ai cũng có một số
phận khiến ta không thể thoát được. Mà số phận tôi cứ có một thiên chức
khiến tôi đeo đuổi.
- Thiên chức gì?
- Cũng khó nói ra cụ thể được... Tôi đã trải qua rất nhiều thử thách. Đã từng
ngồi trên lưng ngựa và cũng đã từng chui dưới bụng chúng. Tôi đã bị bắt
cóc, đã tham gia chiến trận, đã từng giết người và bản thân cũng đã nhận
những vết thương mà như kẻ khác thì đã chết rồi.
- Thế bác vào tu viện từ bao giờ?
- Mới cách đây vài năm thôi sau cả một quãng đời dài.
- Đấy cũng là một thiên chức?
- Hừm... Tôi không biết giải thích với các ông thế nào... Tôi nghĩ rằng đấy
thì đúng là thiên chức thật…
- Tại sao bác lại hồ nghi như vậy?
- Sao không hồ nghi cho được, khi bản thân tôi đã trải qua bao nhiêu gian
nan mà vẫn chưa hiểu được nguyên do của những bước đường ấy.
- Theo bác thì tại sao?
- Có thể là tôi luôn luôn làm trái với ý muốn của bản thân tôi chăng.
- Nghĩa là sao?
- Nguyên do từ một điều trối trăng của mẹ tôi.
- Điều trối trăng ấy đã khiến bác ra sao?
- Khiến tôi luôn gặp đủ thứ gian truân nhưng chưa thể gục xuống được.
- Thật ư?
- Thì tôi đã nói với các ông rồi đấy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.