NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 151

của ngài chứ không phải của tôi. Riêng ý tôi thì nên cho ông ta đi đâu xa
một chút. Ông ta ngồi lỳ một chỗ lâu quá rồi chăng?".
Thế là tôi được Tu viện cho đi. Bây giờ tôi trên đường tìm đến đức Cha Dô-
xim để dự lễ giảng kinh và đến đức Cha Xa-ba-tê ở tỉnh Xô-lôp-ki. Tôi đã
đi nhiều nơi, nhưng hai vị ấy tôi chưa hề được yết kiến, bây giờ tôi muốn
được quỳ lạy hai vị ấy trước khi từ giã cõi đời.
- Sao bác đã nói đến chuyện chết? Hay bác mắc phải bệnh gì chăng?
- Không phải chuyện bệnh tật, mà vì chẳng bao lâu nữa tôi sẽ phải ra chiến
đấu ngoài mặt trận.
- Thì ra bác vẫn thích nói đến chiến tranh à?
- Đúng thế.
- Nghĩa là bức tượng thánh "Sự im lặng hạnh phúc" vẫn không hiệu
nghiệm?
- Tôi không biết. Thực ra tôi cũng cố gắng ngậm miệng đấy chứ. Nhưng
khốn nỗi không nhịn được. Linh hồn tôi cứ thúc.
- Linh hồn bác làm sao?
- Lúc nào cũng một mực: chuẩn bị vũ khí
- Có thật bác sẽ tham gia chiến trận hay không?
- Còn thật gì nữa? Dứt khoát là tôi sẽ chết cho nhân dân đất nước tôi.
- Nhưng bác sẽ chiến đấu trong bộ trang phục thầy dòng này ư?
- Không, lúc đó tôi sẽ cởi bộ áo chùng này và khoác bộ quân phục.
Nói đến câu ấy, người hành hương mê đắm nhìn như cảm thấy tiếng nói
tiên tri từ trong đáy lòng và bác đắm chìm trong suy nghĩ khiến chúng tôi
không ai dám cắt đứt luồng suy nghĩ của bác và đưa ra thêm câu hỏi nào.
Với lại còn hỏi bác điều gì được nữa? Bác đã thuật lại quá khứ cuộc đời của
bác một cách chân thật hoàn toàn của một con người có trái tim giản dị.
Còn những lời "tiên tri" của bác thì lúc này vẫn còn nằm trong bàn tay của
Đấng vốn quen giấu kín ý định của ngài trước con mắt các nhà thông thái,
nhưng lại đôi khi để lộ ra cho trẻ thơ nhìn thấy.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.