nga đến phải được tải theo đường trên bộ qua Hungari và Rumani, tức là đi
qua những nước hoàn toàn đầy đủ những con đường sắt vào độ ấy. Những
người bungari yêu nước hy vọng sẽ đạt được kết quả mong muốn một cách
dễ dàng hơn, nếu như một người trong số họ sẽ phải đi Budapest – gom góp
những lô vũ khí theo đường sắt, rồi chất chúng lên sà lan sẽ mau chóng
xuôi dòng theo sông Danube.
Latco là người được mọi người tin cậy nhất để ủy thác trách nhiệm này,
anh sẽ lên đường vào đêm đó. Trong nhóm chỉ toàn người bungari, họ cần
đi thuyền sang bờ của Bungai, anh băng qua sông để đến được thủ đô của
Hungari bằng con đường nhanh nhất, qua Rumani. Lúc ấy đã có một sự cố
xảy ra buộc sứ giả của những người yêu nước phải nghĩ ngợi thật lung.
Khi phát súng vang lên, anh đã phát hiện người bạn của anh cách bờ
không xa hơn 50 mét. Có lẽ viên đạn nhắm vào anh, vì nó đã rít qua tai
anh; qua chuyện này người hoa tiêu gần như tin chắc rằng anh đã nhận ra
phát súng của Xtriga, trong cảnh tối tăm không nhận thấy rõ được gì. Thế
có nghĩa là hắn đã trở lại thành phố Rusiko?
Nỗi buồn thấm thía ruột gan mà Latco đã chịu đựng trong cảnh rắc rối
này vẫn không làm xao động lòng cương quyết của anh. Điều tiên khổi là,
anh cần phải hiến dâng cuộc sống của mình cho tổ quốc. Anh cũng biết
rằng, nếu cần thiết anh sẽ phải hiến dâng cho tổ quốc cả hạnh phúc của
mình, trong ngàn lần quý giá hơn. Tiếng súng vang lên, anh đã ngã té
xuống đáy thuyền. Nhưng đây là vai trò tinh ranh trong chiến tranh được
vận dụng để tránh đòn tấn công mới, và âm vang vẫn còn chưa tắt trên
đồng thì tay của anh đã tì mạnh hơn vào mái chèo và lẹ làng đầy con
thuyền đến bờ phía Rumani, ở Giuocgiavo, đèn đuốc đã lấp lánh ở đây
trong màn tối đang cô đặc lại.
Sau khi cặp bờ vào nơi quy định, Latco xông vào hoàn thành nhiệm vụ
được giao.
Anh giao dịch với những sứ giả của Nga hoàng, một số còn ở biên giới
Nga, còn số khác đã mang ẩn danh len lỏi đến budapest hay là Viên. Nhờ
sự nỗ lực của anh, vài chiếc sà lan đã được chất đầy vũ khí, đạn dược và
chúng đã xuôi theo dòng Danube.