NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 12

nó một thời gian rồi. Nhà Thụy sát bên nhà anh, nó thường chạy qua chạy
lại nói chuyện với bác Liêu. Vì thế cho nên giữa Đỗ và Thụy mặc nhiên đã
có một tình cảm khá sâu đậm. Nếu sự già yếu của bác Liêu khiến Đỗ ưu tư
thì sự ngây thơ hồn nhiên của Thụy giúp anh lấy lại niềm vui thanh thản
cho mình. Đỗ nghĩ rằng như thế cũng quá đủ cho anh rồi.

Chừng như lúc này vầng trăng không đủ gợi cho Thụy một ý nghĩ gì thêm.
Và chừng như đôi mắt nó đang trít lại. Thụy che miệng ngáp, nói:
- Em về nhà nhé anh Đỗ.
- Mới tám giờ mà buồn ngủ rồi hả?
- Em còn học bài một tí. Mai em qua. Anh Đỗ còn ở nhà được bao
lâu?
- Còn dài dài mà bé. Rảnh cứ qua đây, anh chỉ cho làm lồng đèn tàu đổ
bộ, hỉ!
Thụy “dạ” rồi chạy vụt về nhà. Đỗ nói vói theo:
- Nhớ nói anh Đỗ gởi lời thăm ba má hỉ !
Bóng của Thụy đã khuất trong đêm. Còn lại một mình Đỗ. Anh châm một
điếu thuốc. Bỗng nhiên anh thấy nhớ thật nhớ bạn bè còn gian lao trên
chiến trường. Trăng trên kia vẫn sáng mờ ảo. Đêm giống như một đêm
thanh bình thật sự. Ở một nơi nào, vùng thôn quê ruộng đồng bát ngát hay
vùng rừng núi hoang vu, các bạn của anh vẫn đang miệt mài chiến đấu.
Cũng vầng trăng đó, nhưng không phải là trăng thanh bình. Cũng ánh sáng
đó, nhưng không làm ngọn đèn cho lũ trẻ nhỏ đùa vui. Đỗ nghe ngậm ngùi
khôn tả.

Có bóng ai thấp thoáng sau rào. Đỗ nhướng mắt nhìn ra. Một người con
gái, dáng nhỏ nhắn thanh tao, đang ngừng bước trước nhà Đỗ. Người đó
hình như chùn chân lại vì thấy trong nhà tắt đèn tối om. Đỗ lấy làm lạ. Ai
lại đến nhà mình trong lúc này? Anh lên tiếng:
- Xin hỏi ai đó?
Người con gái tiến lại một bước, nói nhỏ:
- Dạ thưa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.