NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 11

thám hiểm mặt trăng. Đỗ thường nhìn vầng trăng đầy bí ẩn đó mà nghĩ đến
thật nhiều điều huyền diệu. Có lúc Đỗ lại mơ mình làm kiến trúc sư lên mặt
trăng xây cất thật nhiều cung điện, tưởng tượng có một tiên nữ dịu dàng,
một Hằng Nga nào đó ra vào nơi cung điện thướt tha. Nhưng từ lúc lớn
khôn, Đỗ đã nhìn trăng bằng một con mắt khác. Và phải nói là từ lúc nếm
mùi gian khổ, anh đã nhiều lần ao ước mảnh trăng xa xôi mà gần gũi đó,
huyền bí mà cũng rất thân mật đó, sẽ chiếu rọi bình yên nơi những xóm
thôn. Ở những nơi mà Đỗ đã đi qua, chưa bao giờ thấy được một đêm trăng
thanh bình. Trăng đã trở thành một thứ xa xí phẩm, và ngắm trăng là một
thói quen đã bị bỏ quên.

Bỗng Thụy đập khẽ vào tay Đỗ, nói:
- Anh Đỗ thấy gì không?
- Thấy gì?
Thụy chỉ tay lên trời:
- Trong mặt trăng đó, anh thấy gì không?
Đỗ nói theo thông lệ:
- Thấy rồi, con thỏ ngọc.
- Không phải.
- Chứ chi nữa?
- Chiếc tàu của anh. Mấy anh đang đổ bộ lên kìa!
Đỗ cười thành tiếng:
- Bé con thiệt có tài tưởng tượng chi lạ. Trên đó không có chiến tranh
đâu.
- Vậy thì có hòa bình?
- Lại bắt chước radio, truyền hình nữa rồi. Cũng không có hòa bình
nữa. Vì có người ở mô? Chỉ toàn là đất với đá.
Đỗ xoa đầu thằng Thụy, suy nghĩ. Thằng bé này giàu tưởng tượng lắm đây,
mai sau sẽ trở thành nhà văn hay nhà khoa học? Năm nay Thụy đang học
lớp Nhất. Nó sắp thi vào lớp Đệ Thất trường công. Nhà nghèo, nhưng cái
nghèo vẫn không lấn át được trí thông minh và tài tháo vát của nó. Đối với
Đỗ, đã từ lâu anh xem nó như đứa em ruột. Anh cũng đã là “thầy giáo” của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.