NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 9

biết, mỗi ngày ba lãnh được ngót một ngàn đồng. Khá ghê không? Con
khỏi ái ngại cho ba mỗi khi con đi xa.
- Ba! …
- Ba không đi theo mi được mô, có ai mà chăm sóc? Đi vô rừng sâu
muỗi độc nó cắn cho mà ròm người.
Bác thở ra, nói như cho chính mình nghe:
- Vừa vừa vậy, chứ khổ quá…tau cưới cho một “mụ vợ”, dẫn đi theo,
nó săn sóc cho.
Thằng Thụy đang mân mê vót những thanh tre, bỗng đưa bàn tay che
miệng cười rúc rích. Bác Liêu nói:
- Cười chi? Mi con nít, lo mi đi!
Đỗ uống hết ly nước, nói:
- Tại ba nói “dị” quá mà không cười răng được? Con như ri mà ba nói
tới chuyện cưới vợ.
- Chứ răng? Mi còn đợi tới bao lâu?
Đỗ nói bừa:
- Còn lâu lắm ba à. Con còn …nhỏ dại….
- Nhỏ dại, nhỏ dại…
Đỗ lẩm bẩm:
- Mấy ông bà già… răng cứ hay muốn tụi con nít lấy vợ lấy chồng?
Bác Liêu trợn tròn mắt:
- A chớ răng, không lo chuyện nớ thì lo chuyện chi?
Đỗ giơ cánh tay lành lên, xá xá, nói đùa:
- Thôi ba ơi cho con xin. Cho con năm năm nữa.
Bác Liêu cười xòa:
- Lôi thôi quá hỉ ! Thôi con đi nằm đi. Cái tay ra răng? Có đau nhức
nhiều không?
- Hơi ê thôi ba. Con nằm “bệnh viện dã chiến” ngoài đồng ruộng bên
nớ rồi mới về bệnh viện thật sự để băng bột, bây chừ đã gần lành rồi. Ba
đừng lo.
- Thiệt, tau…
Bác Liêu bỏ lửng câu nói rồi đi vào phòng trong giăng mùng. Đỗ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.