NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 7

Bác Liêu xách đôi giầy của Đỗ để sang một bên. Bác nói:
- Chứ răng mà đôi giầy của mi bùn đỏ chạch ri nè? Mi không xin đôi
mới mà mang?
Đỗ cười:
- Ba lo chi từng chút? Giầy nhà binh mà ba biểu sạch sẽ bóng loáng
răng được? Ri là sạch được một nửa rồi đó ba, vì con đi riết….nó bở bùn
ra, rơi rớt bớt rồi. Còn hồi ở Căm-Bốt mới về, ba biết răng không?
- Chắc mi dơ lắm?
Đỗ cười vang:
- Còn hơn rứa nữa ba. Từ đầu xuống chân của con chỉ toàn màu đất.
Dơ và hôi không chịu nổi. Còn đôi giầy ni, là hai khối đất bó hai chân lại.
Ba tưởng tượng nổi không?
Bác Liêu giật mình, lắc đầu:
- Tau thiệt không ngờ, có ngày mi cực khổ như rứa. Mới hành quân
lần đầu mà phải đi xa.
- Chứ có ai đi hành quân ở thành phố mô ba?
Bác Liêu chép miệng:
- Thì đành rứa. Nhưng…người ta đi hành quân trong nước, chứ có ai
mà đi qua tận bên Miên bên Lào.
Đỗ thở ra:
- Ba ơi, thứ lính con đi phải chấp nhận đi xa, và cực khổ.
- Tại mi hết, mi chọn làm chi cái nghề nớ? Ba đã biểu mi cố học cho
thành tài, ra trường làm ông này ông nọ…
- Khi mô con về ba cũng nhắc lại chuyện học. Mỗi người có một cách
chọn lựa ba à.

Rồi Đỗ chợt nhìn thấy đôi mắt của thằng Thụy đang ngó anh. Như hai hòn
bi trong vắt, đôi mắt của thằng bé thật dễ thương. Nét mặt ngây thơ của nó
làm anh bật cười. Tiếng cười như khuấy tan sự nặng nề giữa hai cha con.
Bác Liêu đến trước bàn thờ, thắp ngọn đèn dầu lên, nói:
- Thôi, nói cho vui rứa chứ chuyện chi cũng đã yên cả rồi. Tới thắp
nhang cho mạ mi đi .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.