NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 8

Rồi bác ra ngồi ở chiếc ghế dài trước sân. Đỗ đứng dậy tiến đến bên bàn
thờ mẹ. Khung ảnh sáng mờ mờ dưới ngọn đèn dầu lung linh. Đỗ thắp một
cây nhang cắm vào chiến bình hương cũ kỹ. Tro đã đầy ắp cả bình cũng
như những thương nhớ không bao giờ vơi được. Đầu óc trống rỗng. Đỗ
không biết phải khấn vái điều gì. Mẹ chắc cũng đã phù hộ cho anh thoát
khỏi tai ương khi trái đạn nổ to nhức óc lúc anh bò chưa kịp ra đường cái,
vì anh bị vướng một cành cây ngang chân. Mấy người lính ra tới nơi trước
anh đã chết không toàn vẹn. Đỗ bị thương nơi cánh tay, một vết thương
phải nói là thật nhẹ, nhẹ nhất so với các vết thương, mặc dù trước mắt bác
Liêu, nó là một tổn hại quan trọng, và trước mắt Thụy, nó là một cái gì thật
lạ lùng và mới mẻ, khó mà tưởng tượng nổi.

Đỗ cắm cây nhang xong, quay lại đã thấy bác Liêu đặt trên bàn một ly nước
trà. Bác chỉ vào đó, nói:
- Trà chanh đường đó con. Mi thích thứ nớ, uống hết đi cho khỏe.
Đỗ ngồi xuống bên cha, hỏi nhỏ:
- Ba nè, mai mốt con mới lãnh lương. Ba còn tiền xài không?
Bác Liêu “Ôi chào” một tiếng và tiếp:
- Mi khỏi lo cho tau. Tau có nghề mà.
- Nghề chi, ba?
- Tau quen bác Cai Tòng, đi theo bác làm hồ ở mấy nơi gần đây, cũng
đủ tiền rượu thuốc.
Đỗ kêu lên:
- Trời ơi, răng ba phải làm…
- Chừ tới phiên mi hoảng. Làm nghề gì cũng là một nghề để sinh nhai.
Mi cứ lo công việc của mi, khỏi bận tâm.
- Nhưng mà… ba làm việc nớ nặng nhọc lắm, con không yên lòng.
Bác Liêu vỗ tay lên vai con, nói như thuyết phục:
- Con nè, mỗi người phải có một việc để làm. Ngồi không, nó hư
người đi. Ba đã già yếu mô mà con muốn ba phải ngồi không? Là m hồ
cũng chẳng nặng nhọc chi mô. Xưa ba làm cai, nay ba làm phu, thiết nghĩ
chẳng có gì đáng áy náy cả. Cũng đều là nghề xây dựng mà thôi. Con có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.