NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 6

Thằng Thụy hỏi:
- Miểng đạn….chui vô trong thịt lận hả anh?
- Ừ, phải chui vô thịt thì mới đến xương.
Thằng bé thêm một điều thắc mắc:
- Rồi…nó có chui ra không anh?
Hai cha con bác Liêu không nhịn được cười. Đỗ nói:
- May phước là nó chui ra. Vì vậy tay anh có hai vết thương. Nè Thụy,
em muốn coi vết thương không? Nếu muốn, khi mô anh lười, anh không
lên bệnh viện, anh qua nhờ chú y tá xóm mình băng dùm, em đi theo mà
coi.

Thụy như vẫn chưa hết ngơ ngác.Nó thấy anh Đỗ hôm nay mới thật là thay
đổi, thay đổi nhiều hơn cả cái ngày anh mặc bộ đồ lính lần đầu tiên. Ngày
đó, anh trút bỏ lớp thư sinh hiền lành để làm một người oai dũng. Trong
tâm trí Thụy, anh trở thành một “người hùng”, ít ra là đối với một thằng bé
như nó. Nhưng hôm nay, cánh tay trái của anh đã bị bó lại bằng một khối
bột trắng và cứng ngắt, đã bị treo ngang ngực bằng một sợi dây quàng qua
cổ. Anh có đau đớn nhiều không? Mà sao anh vẫn cười nói tự nhiên? Một
cánh tay của “người hùng” đã bị treo lên, có nghĩa là cuộc đời đã có một tí
thay đổi chăng? Thụy chỉ nghĩ được đến đó.

Đỗ cúi xuống tháo dây giầy. Và Đỗ đã nhìn thấy đôi dép của mình sắp ngay
ngắn dưới gầm đi-văng. Đỗ cởi giầy, xỏ chân vào đôi dép. Kể đã hơn một
tháng anh xa nhà. Nhưng đôi dép vẫn trơn láng sạch sẽ. Đỗ nhìn bác Liêu.
Trong một thoáng thời gian lặng yên, Đỗ nghe bồi hồi trong lòng. Mỗi một
vật dụng của Đỗ để lại nhà đều được bác Liêu sắp đặt và chăm sóc. Chiếc
áo mưa treo trên tường, cây đàn dựng trong góc nhà, đôi dép sắp dưới đi-
văng. Đỗ bỗng thấy thương căn nhà quạnh quẽ nghèo nàn của mình, nơi có
một bóng già ngày ngày thui thủi mong chờ buổi con trai trở về. Hôm nay
Đỗ đã về để nhận thấy vầng trán của cha nhăn hơn một chút, mái tóc bạc
thêm một chút, và dáng đi, giọng nói có vẻ yếu hơn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.