NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 5

- Anh Đỗ ! Anh sao vậy?
Đỗ chưa kịp trả lời, đã thấy bác Liêu đang đi ra. Giọng bác hấp tấp:
- Cái chi? Ai? Thằng Đỗ mô?
Và bác đứng sựng lại. Cánh tay băng bột là cái duy nhất để mọi người nhìn
vào. Bác Liêu nói lắp bắp:
- Mi bị răng rứa …Đỗ?
- Con bị thương, ba ạ. Nhẹ thôi.
Bác Liêu trợn to đôi mắt:
- Nhẹ? Nhẹ mà như rứa à? Răng mà….cái chi cứng ngắt như ri, tay mi
chịu răng nổi?
Vừa nói bác Liêu vừa sờ lên lớp băng bột dày cứng như xi- măng. Thằng
Thụy ngơ ngác. Nó không tài nào tưởng tượng nổi đằng sau lớp “xi măng”
đó là cái gì. Một vết thương. Nó biết như vậy. Nhưng có đau nhức như hồi
kia có lần nó bị té lõa đầu gối không? Thụy hỏi:
- Tại sao lại băng thế này, hở anh Đỗ?
Bác Liêu nói ngay:
- Khoan, Thụy con khoan hỏi, để anh Đỗ ngồi đã nờ. Đỗ, mi ngồi
xuống đi. Mi ăn chi chưa? Ba đi mua phở cho mi ăn hỉ !
- Thôi ba, con ăn với anh em trên tiểu đoàn rồi. Còn ba, ba đã ăn cơm
chưa?
- Rồi, ba ăn từ chạng vạng. Nhà có ai mô? Ba chờ ai bây chừ mà ăn
cho trễ? Mới ăn xong có thằng Thụy qua chơi, biểu ba vẽ cho nó làm lồng
đèn ngôi sao. Ba mới tìm ra mấy cọng tre, thì mi về.
Bác Liêu ngồi xuống bên cạnh Đỗ, hỏi với giọng âu lo:
- Răng mi nói là mi đi Căm-Bốt, yên ổn, thảnh thơi lắm? Rứa rồi mi
lại bị thương…
Đỗ trấn an cha:
- Con đã nói là con bị nhẹ thôi. Nhưng phải băng bột là vì bị gãy
xương…
- Gãy xương?
- Chi mà ba hoảng rứa? Miểng đạn làm gãy một cái xương nhỏ ở cánh
tay. Băng bột như ri, độ một tháng là khỏi, ba nờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.