NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 22

đã gặp chuyện không may trong dịp này.
- Xin lỗi cô Minh, tôi đã quá tò mò.
Minh gượng cười:
- Dạ không. Minh phải cám ơn anh. Ba năm rồi Minh ở nhà bà con xa,
tình cờ mới đây Minh gặp lại cậu Phương. Cậu bảo Minh về ở nhà cậu mợ
để đi học cho gần và kèm cặp giùm mấy đứa con của cậu. Minh đang học
lớp Mười Hai. Nhưng Minh dốt Toán Lý Hóa lắm. Nhất là môn Vật Lý, sao
mà khó quá đi. Mỗi lần làm bài tập, Minh bị ít điểm, Minh tức quá…
- Chắc cô Minh khóc hoài?
Minh cười thẹn:
- Dạ, có….. Minh tức….Minh học dốt….
- Không đâu, chính tôi hồi xưa cũng bị khó chịu vì môn Vật Lý lớp Đệ
Nhất. Tại vì chúng ta quên không phân biệt con kiến bò lên với chiếc lá cây
rơi xuống.
Câu ví von của Đỗ làm Minh bật cười.
Đỗ nói tiếp:
- Tôi còn ít nhất một tháng nữa mới ra mặt trận lại. Không chừng còn
lâu hơn nữa. Nếu không ngại gì, cô Minh cứ ghé nhà, tôi nhớ được điều chi
sẽ chỉ lại cho cô điều nớ.
- Dạ thôi, phiền anh.
- Không phiền chi cả. Chính tôi ở nhà buồn buồn chẳng biết làm chi.
Tôi đang muốn có một ngày “Lớp học huynh đệ” được mở lại.
- Nếu thế anh chỉ có một học trò.
- Cũng được nữa.
Minh lặng im. Đỗ nghe trong lòng có một chút hân hoan. Một cơn gió hơi
mạnh thổi qua làm tắt ngọn nến của Minh. Đỗ nghiêng đèn của anh thắp lại
đèn cho cô bé. Gương mặt của Minh bị khoảng tối làm mờ đi một lát rồi
bỗng sáng trở lại, hiện rõ hai con mắt đen láy và long lanh. Hai ngọn lửa
lao chao rồi đứng thẳng. Đỗ nhìn hai “chiếc đèn” độc đáo thắp trên hai
nhánh cây sần sùi, cười nhẹ. Anh nhận ra rằng hai người đã đi xa đám rước
đèn của bọn trẻ nhỏ. Không gian bình lặng như một khoảng của ngày thanh
bình. Bỗng nhiên, Đỗ gọi khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.